Disneyland 1972 Love the old s
Nước Mắt Của Mưa

Nước Mắt Của Mưa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325473

Bình chọn: 8.5.00/10/547 lượt.

mông lung nào ngoài vòm trời rộng, tâm trí khắc khoải bóng hình một người con gái.

Có quá nhiều nỗi lo, bây giờ chưa là lúc nhưng rồi mai này sẽ…

Ai sẽ đau khổ, hay là tất cả…

Cậu không biết và cũng không muốn biết.

Cô em gái bé bỏng của cậu đã tổn thương nhiều rồi, cậu mong muốn em mình
phải thật hạnh phúc trong cuộc sống mới, nhưng có vẻ khó quá chăng?!

Cậu cứ nhìn về phía xa như thế, nghĩ ngợi rất nhiều, vì trong tất cả hiện
giờ cậu còn là người sáng suốt nhất, hay vì hình hài đó quá đặc biệt
khiến cậu hay nhớ về.

Con đường không bao giờ bằng phẳng, và cuộc sống cũng chẳng bao giờ hồng, những con người trẻ, điều gì chờ đợi họ
ngày mai…..

Một góc khuất hoa viên trường RoYal, hôm nay chỉ mỗi Angel Nguyên Khang
đi học, để giết thời gain trong khi chả có ai để tán chuyện cậu ra đây
ngồi ngắm mây trời và suy nghĩ một chút.

Gió lay hàng cây, chim
chóc trên cao hót líu lo một bản nhạc trong trẻo nào đó, điều kiện thuận lợi để cậu có cho mình một khoảng lặng, lắng nghe những điều chân thật
nhất tận sâu con tim.

Cậu yêu Yun, hoàn toàn đúng, cậu yêu Yun
rất rất nhiều, Yun là tình yêu đầu của cậu nên tình cảm đó càng sâu đậm
hơn, như những nếp gấp trên một tờ giấy dù có vuốt thế nào cũng chẳng
bao giờ thẳng thớm lại được, cậu cũng thế, dù cho Yun có từ chối cậu,
hay sẽ yêu một người khác đi chăng nữa, cậu vẫn sẽ ở bên Yun, yêu Yun và thể hiện tình cảm một cách thầm lặng như thế…

Vì cậu yêu Yun vô
điều kiện, chẳng cần đáp trả hay bất kì điều gì, có thể người khác sẽ
nói cậu ngốc, nhưng cậu chấp nhận ngốc để được yêu Yun, một tình yêu
trường tồn với thời gian….

Khi nghĩ về Yun, khoé môi cậu luôn vẽ
lên một nụ cười, tim cậu luôn đập nhanh hơn bình thường một chút, nhưng
mà việc này diễn ra thường xuyên, vì cậu nhớ Yun 7/ 24 giờ mỗi ngày, và
có thể nhiều hơn như thế !

Giây phút bình yên của cậu bị dập tắt
khi bóng dáng diễm kiều của Hạ Băng đổ xuống bên cạnh chỗ cậu đang ngồi, nụ cười trên mặt cậu phút chốc tắt ngúm, ánh mắt không nhìn sang bên
cạnh mà nhìn về phía những hàng cây.

_Anh không thể nhìn em một
chút sao, xem em ra không khí như thế chỉ mỗi anh thôi, và vì thế mà em
yêu anh!- Hạ Băng giở giọng trách móc, nhưng rồi lại mơ màng trong tình
yêu dẹp đẽ của mình.

_Trong tôi là sự tồn tại của một người khác, cô hãy từ bỏ đi.

_Là con Bảo Ngọc đấy chứ gì hả anh, hưiz, xem ra nó cũng chẳng vừa gì, nam
sinh trường này cũng đổ vì cái vẻ thiên thần của nó nhiều lắm, lại còn
là tiểu thư cao quý, đáng để làm tình địch của em đấy chứ.- nhỏ cười nửa miệng, ánh mắt nhìn xoáy vào không gian.

_Cô chẳng có gì để so
sánh với Bảo Ngọc, hãy chấp nhận rằng tình yêu không phải là thứ để
chiếm đoạt hay giành giật.- Nguyên Khang nói đều đều càng làm sự phẫn nộ trong nhỏ được nâng lên.

_Em chẳng-có-gì sao, anh xem thường em
quá rồi đấy, nếu em chẳng có gì thì phải làm cho con bé ấy không còn gì
để mà còn tranh giành với em chứ nhỉ, hai đối thủ phải ngang tài ngang
sức đúng không anh, nếu không là em, cũng sẽ chẳng là nó.- một nụ cười
quyến rũ và hiểm độc, chắn chắn Hạ Băng sẽ không dừng lại khi nào có
được Nguyên Khang.

_Cô ấy sẽ lại được đổi bằng tôi, hãy cẩn
thận.- chẳng ai nói rõ với ai điều gì nhưng bản thân họ đều biết rất rõ, chẳng phải họ đều đang thách thức người còn lại đó sao.

_Anh…anh dám….- Hạ Băng tức nghẹn không nói nên lời, anh vì con nhỏ đó mà đánh đổi bản thân một lần chưa đủ sao.

Nguyên Khang im lặng không nói làm Hạ Băng tức tối bỏ đi, nhỏ hứa hẹn một điều “ đẹp đẽ “ cho Bảo Ngọc ngày nó trở lại.

Hành lang đầy gió, buổi trưa vắng vẻ ít người, Hoàng Quân tranh thủ bỏ tiết
đi dạo, cậu muốn tìm hiểu đôi chút về ngôi trường mới, tìm hiểu về môi
trường sống của Yun hiện tại. Mới nửa năm trôi qua mà cuộc sống thay đổi quá nhiều.

Thời gian cứ vùn vụt trôi đi chẳng chờ đợi ai cả,
thời gian vùi lấp nỗi đau rồi lại vực chúng dậy, nghiệt ngã, ôi thời
gian, những vòng quay bất tận của kim đồng hồ, bao giờ….sẽ thôi làm tim
đau…

Yun ngày xưa và Yun bây giờ chả có gì khác nhau cả, chỉ là
tổn thương nhiều hơn nên cũng biết cách giả vờ hơn, à không, có khác ấy
chứ nhỉ, Yun ngày xưa là của cậu còn hiện tại thì không, cậu đã đánh mất và đang muốn tìm lại.

“ Aaaaa”

Cậu đang đủng định cho tay vào túi quần thong dong dạo chơi thì nghe tiếng hét thất thanh của một
cô gái. Chạy theo tiếng hét ra một góc sân, cậu nhìn thấy một cô bạn học sinh lớp 11, mái tóc uốn xoăn ấn tượng đang ngồi bệt xuống đất với đôi
chân rỉ máu.

_Cô bị làm sao vậy, chảy máu kìa, cần tôi giúp không?!- cậu nhanh chóng tiến lại, nâng đôi chân trắng nõn lên xem xét.

_Không, không cần, tự đấy tôi làm được.- Hạ Băng gạt phắt lòng tốt của Hoàng Quân sang bên, mặt nhỏ khó chịu.

Cậu nhanh chóng rụt tay lại, cho vào túi rồi chuẩn bị quay đi, trước khi đi không quên dặn lại cô nàng đỏng đảnh kia một câu.

_Đừng bất lịch sự thế