
ách quý
trọng để rồi cùng làm họ tổn thương, chẳng sai khi bảo cậu là một thằng
tồi.
Giữa lúc rối rắm của mọi người, khuất sau một cái trụ tường Hạ Băng nhếch môi cười khẩy.
_Hơi muộn đấy, nhưng đến lúc kéo màn lên rồi!
Bờ sông, gió bốc hơi nước lên rồi mang đi khắp nơi tạo thành một không
gian khoáng đãng. Bên cạnh một gốc cây cao, Zan ngồi thút thít cùng Bảo
Kỳ.
Nhìn từng hàng nước cứ lăn dài trên má cô bé mà cậu không
khỏi chạnh lòng, chạnh lòng vì cô ấy buồn bã và tổn thương, chạnh lòng
vì tự hỏi đã bao giờ có một giọt nước rơi ra từ khoé mắt ấy là cho cậu.
Đưa tay chạm nhẹ vào đôi gò má, cậu gạt đi những giọt trong veo rồi nhỏ
giọng nói.
_Em đừng buồn nữa, Kỳ Lâm không phải cố ý muốn giấu em đâu!
_Anh cũng biết việc này đúng chứ !
Cậu khẽ gật, cúi mặt buồn bã, tự dưng Zan chồm tới ôm lấy cậu, cô bé lại
khóc to hơn và mượn bờ vai cậu dựa vào. Dù rất buồn, rất mệt mỏi nhưng
cậu luôn sẵn lòng chìa vai cho Zan, người con gái mà cậu yêu và hy sinh
rất nhiều.
_Zan ghét anh, ghét anh Lâm, anh Khang, tại sao lại
giấu Zan chứ, Zan không đáng để được biết chuyện hệ trọng như vậy sao,
Zan không thích bị mọi người lừa như thế đâu.- cô bé nũng nịu rồi giật
phắt dậy- Mà không, Zan lại càng phải đẩy nhanh việc làm lễ đính hôn với anh Kỳ Lâm mới được, anh ấy là của Zan, anh ấy đã hứa là sẽ ở bên Zan.- trong lời nói của cô bé có một chút gì đó hoang mang, kỳ vọng
_Em chắc với quyết định này chứ !- cậu lo lắng hỏi, đó là vì cậu lo cho
hạnh phúc của Zan chứ chẳng phải vì mong muốn cho mình một cơ hội, cậu
từ bỏ cái ao ước ấy tự lâu rồi.
_Chắc chắn, em đợi điều này trở
thành sự thật lâu lắm rồi cơ !- mắt cô bé long lanh khi nói về việc được Kỳ Lâm chở che suốt đời.
_Có tình yêu chứ ?
Câu hỏi của
Bảo Kỳ làm Zan ngập ngừng một lúc, cô bé chẳng nghĩ nhiều, hạnh phúc về
ngày được cùng Kỳ Lâm sánh bước trên lễ đường là điều mà từ bé Zan đã
biết sẽ có ngày được thực hiện.
_Có chứ anh, em rất cần anh ấy bên cạnh, không có anh ấy Zan chẳng biết sống ra sao cả.- cô bé vô tư trả lời.
Câu trả lời làm cậu thêm lần nữa đau xót, ngậm ngùi, nỗi đau phải nuốt ngược vào trong là nỗi đau lớn và âm ỉ nhất.
Nhưng mà cô bé đã bỏ qua một điều, cần và yêu là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, nếu thật sự cần Kỳ Lâm cô bé đã không thể cách xa cậu bốn năm dài với khoảng địa lí nửa vòng trái đất.
Đến tối cô bé mới chịu về nhà.
Sau bữa cơm tối trong im lặng, Zan mở lời trước.
_Nếu anh muốn Zan bỏ qua thì hãy làm một việc.
_Em nói đi.- cậu chăm chú lắng nghe bằng thái độ hối lỗi.
_Em muốn sớm làm lễ đính hôn. Vì việc này cũng không sớm thì muộn sẽ diễn
ra, em chỉ muốn tiến hành sớm một chút, hình phạt nhẹ nhàng cho anh lắm
rồi đó.
_Ừ, làm như ý em đi.- cậu mím nhẹ môi mỉm cười, bây giờ cậu thật sự phải buông tay Yun, phải từ bỏ, nhất định phải thế.
Bản Tình Ca Đầu Tiên còn chưa hát cho trọn vẹn, có phải mọi chuyện đã chấm dứt rồi không ?!
Đêm nay trăng sao sáng vằng vặc màn đen, ánh sáng hắt vào cửa làm Yun càng
khó chợp mắt. Nó cứ hết trở mình thì lại suy nghĩ vẫn vơ rồi thở dài
thườn thượt.
Nó ôm gối mở cửa đi xuống phòng ba mẹ. Đưa tay gõ cửa rồi mới bước vào.
_Con gái của ta, có việc gì không con ?- bà dịu dàng hỏi, có phần ngạc nhiên khi thấy nó tay cầm theo gối.
_Con…tối nay cho Bảo Ngọc ngủ cùng ba mẹ nhé !
_Được chứ con gái, chúng ta chưa bao giờ ngủ cùng nhau mà.- ba nó vui vẻ lên
tiếng, ông lấy chiếc gối trên tay nó chèn giữa gối hai người, rồi đập
đập lên đó- Lại đây nào viên ngọc quý của ta, bà cũng tắt đèn đi nào.
Lòng Yun trở nên ấm áp lạ kỳ, cảm giác này nó đã chờ đợi tận 16 năm, cuối
cùng cũng có lúc giấc mơ thành hiện thực. Nó mỉm cười hạnh phúc nhìn hai đấng sinh thành một hồi lâu, họ vất vả như thế cũng vì muốn cho nó và
anh trai một cuộc sống tốt đẹp.
_Lại đây đi con gái, đêm nay ta hát ru con ngủ nhé !
_Bà hát à ?!- ba nó nhìn mẹ, ánh mắt bông đùa.
_Chứ chẳng phải ngày xưa ông mê mẩn giọng hát tôi còn gì.- mẹ nó nhanh chóng đáp trả.
_Bảo Ngọc à, con nằm sát ta này, nhớ bịt chặt tai lại đừng nghe bà ấy hát,
con sẽ thức trắng đêm cho coi.- ba nó nhỏ giọng đi, thi thoảng lại ra bộ lắc đầu.
Hành động của hai người họ làm nó phì cười, không ngờ
ba mẹ của nó cũng biết trêu đùa nhau thế này cơ, đây đúng là gia đình mà nó đã từng mơ ước. Những tiếng cười nói, tình yêu thương.
_A ! Mọi người định ngủ cùng mà không có Bảo Kỳ à, dỗi.- cậu đứng nhìn Yun cười một lúc rồi mới lên tiếng, giả bộ quay mặt đi.
_Đấy con thấy chưa con gái, anh trai con nó chả ra dáng đàn ông chút nào, lại đi dỗi với em, ta phải dậy con lại mất Kỳ ạ.
_Baaa…- cậu kéo dài tiếng ba tỏ ý không hài lòng làm ông phì cười.
_Thôi được rồi con trai, đêm nay cả nhà ta ngủ cùng, không hờn dỗi gì nữa nhé !- mẹ nó hiền từ lên tiếng.
Nghe xong