
h này đưa ta làm gì, ta không rỗi đùa với con đâu con trai.
_Tôi cũng không rảnh rang mà đùa với ông làm gì, mười mấy năm chịu đựng với
tôi là quá đủ, giờ thì lật bài ngửa với nhau được rồi, ông cần phải trả
giá cho tất cả những gì ông đã làm, không lâu nữa đâu các giấy tờ linh
tinh ấy sẽ khiến ông bóc lịch trong nhà đá suốt đời đấy ba kính yêu.-
mỉa mai, khinh bỉ, căm hận, Khắc Minh cứ mở giọng đều đều.
_Các
thứ này vì đâu mà con có, đừng đùa ta con trai à, con không đủ sức đâu.- Lý Phong bắt đầu lo sợ, ông ta mở giọng đe doạ nhưng lại sợ sệt với
chính sự đe doạ của mình. Ông đào tạo cậu thành sói, và giờ đây con sói
ấy sắp cắn lại ông.
_Vì tôi mà có.- Tay trợ lý bước vào, mạnh dạn nói.
_Ngươi …..- sững sờ không nói nên lời.
_Đáng kiếp ông thật, ai cũng nghi ngờ, vậy mà lại chẳng chú ý đến tôi, trách ai được nhỉ.- cậu ta nhún vai.
_Các ngươi định làm gì, mạng sống của gia đình các ngươi không quan trọng à, Minh, mẹ con chẳng còn ý nghĩa gì với con sao ?- vẫn còn giữ thái độ
của một kẻ bề tôi, ông ta ra lệnh, cầm điện thoại lên chuẩn bị bấm số.-
Chỉ cần một cú điện thoại thì 4 mạng người sẽ tiêu tùng, sao, muốn đổi
không ?
_Ông nghĩ là những tên hầu cận ông vẫn còn ngoan hiền như thế à, gọi xem, thử đi, xem chúng sẽ giết ai, những người vô tội hay
người luôn bắt chúng làm việc ác. Cách đây đúng 10’, chúng đều quay lưng lại với ông hết cả rồi, muốn ra lệnh sao, dùng điện thoại của tôi này.- Khắc Minh đặt điện thoại mình vào tay Lý Phong, mỉm cười, nụ cười lạnh
buốt xương tuỷ.
Sững sờ, chết lặng, trong thoáng chốc, chóng
vánh, như một tia chớp. Chỉ vậy thôi sao, cả một đời mưu tính chỉ vậy là kết thúc được sao. Với một kẻ luôn chỉ biết đứng phía trên người khác
thì cú rơi này là hoàn toàn không cách nào chấp nhận được, bằng mọi
cách, mọi giá, ta không thể ngồi tù, thế lực, tiền tài, danh vọng. Không được.
Ba ánh mắt đều chạm vào nhau trước khi kịp tia đến tập văn kiện trong phong bì màu vàng, nhanh chóng và lão luyện, Lý Phong chộp
lấy nó và chạy đi.
_Đuổi theo ông ta nhanh !- tay trợ lý hét toáng lên.
Ba ánh mắt đều chạm vào nhau trước khi kịp tia đến tập văn kiện trong
phong bì màu vàng, nhanh chóng và lão luyện, Lý Phong chộp lấy nó và
chạy đi.
_Đuổi theo ông ta nhanh !- tay trợ lý hét toáng lên.
_Không cần, ông ấy chỉ cầm bản photo thôi, bản gốc đã an toạ trên phòng công
tố rồi.- Khắc Minh kéo tay tên trợ lý lại, giọng đều đều, bình thản, vô
tư.
_Không được, tôi không thể để ông ta đi dễ dàng như thế, ông
ta mà chạy được thì bao giờ mới bị bắt để ngồi tù.- hắn vùng tay cậu ra, chạy thật nhanh xuống nhà xe của công ti, bắt đầu cuộc rượt đuổi của số phận.
Khi anh ta đi khuất, Khắc Minh ngồi phịch xuống chiếc ghế
sofa, mây đen bao phủ cuộc đời cậu giờ đây tan biến, ánh nắng bắt đầu
rọi xuống khắp nơi, tâm hồn ngập nắng cứ lơ lửng. Nhưng mà một người khi đã quen với bóng tối, trong thoáng chốc được đưa ra ánh sáng không thể
tránh khỏi những cái nhíu mắt, những khó chịu để dần tập quen.
Thì Khắc Minh bây giờ cũng như thế, cậu hận ông ấy, cái hận thấu tận tim
gan xương tuỷ, cậu cũng biết rằng tội lỗi ông ta gây ra chẳng riêng gì
mình cậu chịu, còn rất rất nhiều người. Càng chấm dứt sớm thì càng tốt
cho mọi người nhưng cũng không thể ngăn cản một điều bất diệt rằng dòng
máu đang chảy trong cậu là của ông ấy, sinh mạng của cậu là do ông ấy mà có. Là Ba, là Gia Đình.
Là thứ mà cậu thèm khát muốn có được,
một gia đình. Những đêm đen với bàn tay nhuốm máu, những tiếng khóc thảm thương vọng về vây kín bốn bức tường xám, cậu đã hận và khinh bỉ ông ta đến nhường nào. Một con người tràn đầy thú tính như ông ta chẳng thể
dung thứ, nhưng trong lòng cậu, có một chút gì đó, rất lạ. Khi nhìn ông
ta thất thểu chạy đi, cậu…cậu thấy thương…
Trên giao lộ lớn, hai
chiếc ô tô đen và xám rượt đuổi nhau với tốc độ kinh hoàng, xé toạc
không gian và thời gian, một kẻ trốn chạy và một kẻ cố sức ngăn cản sự
chạy trốn ấy. Cảnh quang bên đường cứ vùn vụt bị bỏ lại, hai tia chớp
lướt nhanh trên con đường vắng. Tiếng ma sát của bánh xe với lề đường cứ tăng dần theo tốc độ.
Tay trợ lí ánh mắt tràn đầy lửa nhìn con
xe đen phía trước mặt. Cậu phải phạm pháp là vì ai, cậu phải sống trong
thấp thỏm lo âu chưa một ngày yên bình là vì ai. Là vì kẻ vô nhân tính
phía trước. Làm sao có thể để hắn đi là đi như thế được, chỉ khi chắc
chắn rằng hắn vĩnh viễn không thể hại thêm một ai cậu mới được trả về
với cuộc sống bình thường, được làm một con người bình thường.
Ý
nghĩ nung nấu trong lòng cứ ngùn ngụt dâng lên, cậu đạp ga và phóng xe
với tốc độ tối đa. Ngay khi vừa bám sát thì con xe đen lại lao vút lên
thêm một đoạn xa cậu hơn. Cuộc rượt đuổi cứ như thể những con xe được
điều khiển bởi các tay đua kiệt xuất. Lý Phong cứ thi thoảng nhìn lên
kính xe để đảm bảo mình bỏ lại được con xe xám ấy. Một con người ham mê
tốc độ và từng sống với những chiếc xe đua như ông thì kẻ nhãi nhép