Nước Mắt Sẽ Ngừng Rơi

Nước Mắt Sẽ Ngừng Rơi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324565

Bình chọn: 10.00/10/456 lượt.

về nó rồi.

3 năm bên nó không phải quãng thời gian quá dài nhưng đối với hắn là quãng thời gian hạnh phúc nhất, thời gian hắn được sống với chính mình.

“em không được khóc đâu đó, vì khóc anh sẽ không lau nước mắt cho em được” hắn thầm nghĩ ngước lên những vì sao sáng trên bầu trời kia.

Phải chằng đó là thần giao cách cảm, những lời nói đó nó như nghe thấy và ngừng khóc hẳn...cười nhạt với suy nghĩ ngốc nghếch của chính mình, hắn sao có thể nói với nó như vậy được.

Ngồi trên bệ cửa sổ nó nhìn ra biển, yên lặng nhẹ nhàng và dịu mát, ánh sáng của trăng chiếu xuống như long lanh lạ thường, nhìn bãi cát mịn màn, phẳng lặng trắng như gương nó cứ như vậy nghĩ vẫn thơ 1 mình cho tới khi sáng. Bước ra khỏi phòng đập vào mắt nó là hình ảnh Khải tựa mình nằm ngủ trong tư thế ngồi ngay trước cửa phòng nó, nó toan bước đi nhưng rồi lại dừng lại đánh thức Khải

-anh dậy đi, vào phòng mà ngủ

Khải dần dần mở mắt tay chân tê dại không còn chút cảm giác nào nữa, may mà trong nhà có máy sưởi không là thành xác ướp ngay trong đêm qua rồi

-thôi, chắc có đồ ăn rồi em xuống dùng bữa đi_Khải cố ngồi dậy vươn tay vươn chân cho thoải mái.

Nó gật đầu, dù không thấy đói lắm nhưng nó cũng muốn ăn một chút.

Nhưng vừa ngồi vào bàn ăn nó lại ngồi thần ra, nó nhớ lại cảnh ăn uống vui đùa cùng ba mẹ (ba mẹ nuôi Dũng Ngân ý), nhìn chằm chằm vào bát cơm, tay gẩy gẩy thức ăn mà Khải vừa gắp cho. Một cảm giác đau xót lại ùa về nhìn bát cơm trước mặt thực sự là không nuốt nổi.

Khải nhìn nó nãy giờ đương nhiên thái độ biểu cảm trên khuôn mặt nó không thể thoát khỏi mắt cậu. Nhìn dáng người nó đã gầy đi nhiều, hai hốc mắt thâm nhẹ vì thiếu ngủ mà đau xót

-anh sẽ kể lại cho em mọi chuyện_Khải không chịu nổi cảnh em gái mình như vậy nữa, dù không biết quyết định khi cho nó biết là đúng hay sai nhưng có lẽ nếu cho nó biết sự thật có thể nó sẽ yên lòng hơn...và càng không gầy gò xanh xao như bậy giờ

Nó hơi bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn Khải

-thật sao

-uh, thu xếp hành lí về Hà Nội trên đường đi anh sẽ kể cho em

Nói xong cậu ra khỏi bàn ăn về phòng mình, nằm lên giường nhắm mắt lại khẽ thở dài nhìn ảnh người phụ nữ đã dần phai nhòa vẻ kiêu sa theo năm tháng trên môi nở nụ cười lòng cậu đau thắt... 



 CHAP 75:

Nó trở về phòng chuẩn bị hành lí, nhưng trong lòng nó lại cảm thấy bất an vô cùng cầm vài viên thuốc màu đỏ trên tay nó lấy li nước rồi uống, nó càng ngày càng thấy choáng nhiều hơn, phản xạ cũng không được như trước...

-em xong chưa_Khải gõ cửa

-rồi anh_nó mở cửa mang 1 chiếc va-li theo sau, Khải đỡ chiếc va-li rồi đưa nó ra sân bay

Nó với Khải vẫn im lặng từ khi bước ra khỏi nhà.

Bước xuống sân bay Nội Bài, đã có xe đợi nó và Khải, nó và cậu phải đeo khẩu trang kín mít để không bị lộ thân phận đưa nó tới 1 ngọn đồi nhỏ gần đó có một cánh đồng hoa oải hương nở quanh năm rất đẹp. Chắc mọi người cũng đoán được đó là nơi xây mộ của nó. Khải cùng nó thắp nhang cho cô gái xấu số kia, người mà tụi hắn nhận nhầm là nó, nhìn dòng chữ in trên phiến đá “Vũ Thảo Nhi” nó chua xót tên nó đã không phải vậy nữa

Cùng Khải xuống cánh đồng hoa oải hương Khải cất lời

-em muốn biết chuyện gì cứ hỏi

-ba mẹ chúng ta vì sao mà chết_nó nhắm mắt hỏi, đúng hơn là nó không đủ tự tin để nhìn vào mắt Khải

-thực ra thì họ không phải ba mẹ ruột của chúng ta

Lời nói của Khải như sét đánh ngang tai nó, đùa sao, trước giờ nó luôn coi họ là ba mẹ mình vì thế mà nó đem lòng hận bà Ngân, bà còn vì nó mà mất giờ chỉ cần câu nói đó mà trời đất như muốn sụp đổ

-vậy ba mẹ chúng ta là ai_nó run run bấu chặt tay mình

-ba chúng ta, thực ra là người em biết rất rõ...vua thế giới ngầm Triệu Tịnh An

Nó sock, không thể tin vào tai mình nữa mắt nó như muốn văng ra ngoài mở trân trân không hề chớp mắt nhìn Khánh. Gì chứ người nó luôn coi là ba nuôi, người dìu dắt nó vào thế giới ngầm huấn luyện nó trở thành Tuyết Đen lại là ông ấy sao

-gì chứ, rốt cuộc em là ai

-em phải thật bình tĩnh nghe anh nói được chứ_Khải nắm chặt vai nó trấn an, người nó đang run lên mắt đỏ hoe như sắp khóc. Cắn chặt môi hít thở sâu nó gật đầu

-em là Triệu Hiểu Nhi con gái của Triệu Tịnh An, từ khi em được sinh ra danh tính của mẹ đã bị đám người căm thù ba mà giết hại vì sự an nguy của chúng ta mà ba đã phải chia cắt anh và em, anh được đưa tới Mĩ còn em được đưa tới cô nhi viện, ở đó 2 người đến nhận em là con nuôi là cô chú Vĩ Thi, ngày đó cô chú rất nghèo phải làm thuê cho nhà họ Vũ em lại được rất nhiều người yên mến nên cô Ngân đã nhận nuôi em và coi như con đẻ của mình...

Nó vẫn chăm chú nghe lại câu chuyện của Khải

-chắc em vẫn còn nhớ ngày đó cô chú Vĩ Thi bị bắt, đáng ra người chúng bắt là em nhưng do hôm đó em đi chơi khuya mới về nên chúng đành bắt họ và dụ em đến nhằm uy h


XtGem Forum catalog