
t người so với một người đều lãnh huyết.
Tay vừa mới chạm cửa, chợt nghe ở phía sau Diệp lão đầu phóng điện thoại: “Giúp ta nấu ba bát canh hải sản mang vào đây! Dùng chén lớn!”
Ta quay đầu chạy nhanh, lấy hình dáng của miệng khi phát âm kêu: “Củ cải khô! Nhớ cho thêm củ cải khô!”
Diệp lão đầu nhìn ta, liếc mắt một cái thực rõ ràng: “Nhớ đừng cho củ cải khô!”
Kháo! Lãnh huyết a!
Diệp lão đầu, ngươi mới là cái lãnh huyết nhất nhất nhất!
Ta bắt tay cầm lấy túi hoa quả hướng tới bên người Diệp lão đầu, nhưng: “Nếu nhàn rỗi, giúp ta gọt lê đi.”
Diệp lão đầu mỉm cười giơ con dao gọt hoa quả trên bàn.
Ta nhận mệnh tiếp nhận dao gọt hoa quả, ở gói to hoa quả lục lọi một hồi, cuối cùng cũng tìm được một trái lê coi như còn nguyên vẹn, chính mình ngồi ở bên cạnh bàn bắt đầu gọt gọt.
Vừa gọt được một chút, đồ ăn đã mau chóng bay tới, ta nhìn chằm chằm chén lớn đầy ắp canh nóng mà dào dạt chảy nước miếng, bỏ qua việc thiếu củ cải khô không hoàn mỹ thôi.
Diệp lão đầu một phen đoạt lấy dao gọt hoa quả trong tay ta: “Đưa đây! Có người gọt hoa quả cũng tước thành như vậy sao?”
Vì thế ta từ từ vừa ăn canh vừa xem Diệp lão đầu thất xoay bát bào gọt hoa quả.
Vì thế, ta ăn xong canh bắt đầu cắn trái lê Diệp lão đầu vừa đưa cho.
Thạt không rõ, vì sao người ngoài lại cứ phao tin đồn ta và Diệp lão đầu thủy hỏa bất dung?
Đôi ta rõ ràng ở chung vô cùng hòa hợp…
Tư tưởng nhỏ bé của ta vừa mới manh nha đắc ý được một chút, đột nhiên nghe thấy Diệp lão đầu hỏi: “Hạ Tiểu Hoa, hai ngươi rốt cục thì khi nào mới có kế hoạch ly hôn?”
Ta sợ tới mức miệng vừa cắn một miếng lê liền ngay lập tức nhổ ra.
Diệp lão đầu một bên tránh đám vụn lê của ta tập kích, một ben không kiên nhẫn truy vấn: “Không phải ngươi đều đã tới công ty kêu ký văn kiện sao? Như thế nào còn không ký? Động tác nhanh một chút!”
Ta nắm tay còn nửa quả lê, nhất thời run rẩy: “Ba ba ba ba, ba liền trông mong bọn con ly hôn sao?”
“Vô nghĩa, tôi nếu không muốn nghe tin tức, làm sao còn muốn mời cô ăn canh?”
Chính là, bằng không sao lại muốn mời ta ăn canh đâu.
“Ba liền như vậy thực mong muốn chúng con ly hôn?”
Diệp lão đầu liều mạng gật đầu: “Hạ Tiểu Hoa, cô nói xem thân phận, gia thế, bối cảnh, học thức, nhân phẩm, tướng mạo của cô, điểm nào có thể xứng đôi với Diệp gia nhà chúng ta?”
Ta đang bắt đầu thực sự nghiêm túc lo lắng cho vấn đề này, lại bị đánh gãy: “Không cần suy nghĩ, tưởng cũng là lãng phí thời gian, căn bản là không có. Không có! Hạ Tiểu Hoa, cô chính là cái trò cười duy nhất của Diệp gia ta!”
Thì ra là thế.
“Cho nên, vì sao không rời đi? Diệp Hy nó muốn bắt cô tới tức chết ta, cũng là đã ba năm, nó còn muốn như thế nào nữa? Nó còn muốn tức ta ba mươi năm nữa sao? Nó cảm thấy ta còn đủ thời gian ba mươi năm sao?”
…
Ta toàn bộ nhìn xương cốt Diệp lão đầu một lượt, thực còn thành thật trả lời: “Thoạt nhìn, là không giống bộ dáng còn đủ ba mươi năm.”
Diệp lão đầu vỗ cái bàn, giơ lên bát canh ta ăn thừa không chút do dự hướng ta hắt đến. Ta một bên chạy ra bên ngoài, một bên lớn tiếng ồn ào: “Ba! Tái kiến ba! Ba, ta lần sau lại đến xem ngài ba! Ba! Người nghe thấy không ba!”
Phía sau là thật lớn hồi âm: “Ai là ba của ngươi? Hạ Tiểu Hoa ngươi câm miệng cho ta!!!”
Nhóm lão thái bà vẫn như cũ đứng nói chuyện phiếm.
“Con dâu lão Diệp gia lại khi dễ lão, thực bất hiếu!”
“Đúng vậy, con dâu lão Diệp thực tục, thực dọa người.”
Ta chạy trốn rất nhanh.
Thực tục, thực dọa người.
Cho nên, nếu ngay cả người này cũng không thể ngốc, ta rốt cục còn có thể đi nơi nào?
Theo cửa sau của trại an dưỡng đi ra, ta ngồi xổm ở góc tường nhỏ bên cạnh thở hổn hển cả buổi, mới từ trong túi xách lấy ra di động gọi cho lái xe: “Không cần chờ tôi, đêm nay tôi ở đây.”
Đầu bên kia điện thoại, lái xe không ngừng lặp lại như trẻ em tập đánh vần: “Ở, ở, ở… đó???”
“Đúng vậy! Ở đây, Diệp lão đầu không nên cho tôi ăn canh, còn tìm mấy chị Hoa Mộc Lan chơi với tôi, tôi cũng bất đắc dĩ a, không muốn cô phụ nỗi khổ tâm của lão nhân gia đâu.”
Lái xe ở trong điện thoại khóc gào: “Hạ tiểu thư, lão Diệp tiên sinh thân thể không được tốt, ngài không bằng về nhà trước, lần khác lại…”
Ta không đợi hắn nói xong, ba một tiếng ngắt điện thoại. Vô nghĩa, ta còn không rõ là phải về nhà sao?
Ngồi bên cạnh tường một lúc lâu, gió thổi qua phát lạnh lẽo, ta mới phát hiện toàn bộ lưng đều ẩm ướt.
Ây ngươi đại gia, ăn của Diệp lão đầu một bát canh mà lực sát thương cũng ghê gớm vậy.
Hiện tại, ngay cả cách duy nhất là ngồi ở góc tường xem mặt trời mọc cũng bị loại bỏ.
Ta không tình nguyện đứng lên, đi bộ hướng về phía đường cái.
Trại an dưỡng ở lưng chừng núi, sinh sống ở đây chỉ có một số nhà nhỏ lác đác, làm cho vừa vào đêm, đườ