Insane
Ông Xã, Đầu Hàng Đi

Ông Xã, Đầu Hàng Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324510

Bình chọn: 8.5.00/10/451 lượt.

ệng: “Lưu Lãng! Buông! Tôi đã lập gia đình!”

Thân hình đang ôm ta một phen chấn động, ta lập tức bị đẩy ra, hốc mắt đỏ bừng, gắt gao nhìn chằm chằm ta: “Hạ Tiểu Hoa, nói cho anh biết, em hạnh phúc sao?”

Ta trừng lớn mắt liều mạng gật đầu, bỏ qua chút cảm xúc quái dị đang manh nha trong lòng.

Bên môi Lưu Lãng hiện lên một chút tươi cười quỷ dị, nhìn ta từ trên xuống dưới: “Hạ Tiểu Hoa, em mặc giáo phục, lại đi đi lại lại quanh nhà anh. Nói dối, sẽ bị anh nhìn thấu đó, Tiểu Hoa!”

Hai chữ Tiểu Hoa cuối cùng kia, nói thực nhẹ, dừng lại trong lòng ta, không hiểu sao ta lại cảm giác thực trầm trọng.

Đã hơn nửa đêm, vô luận vì lý do gì, mặc giáo phục trung học chạy đi chạy lại cái địa phương này, thế nào đi chăng nữa cũng không phải là biểu hiện nên có của tiểu nữ nhân hạnh phúc.

“Tiểu Hoa, biết không, nơi này, là anh mua. Từ trước lúc xuất ngoại, sau ngày đầu tiên em rời đi.” Lưu Lãng trỏ ngón tay, chỉ chỉ vào nơi ta đã từng ở.

Kháo! Ta theo hướng tay hắn chỉ, dưới lòng biểu hiện vài câu thô tục.

“Anh nghĩ rằng, từ nay về sau, anh sẽ quên em, cũng sẽ quên nó.” Lưu Lãng không hổ là có hai cái học vị tiến sĩ, Ngưu Lang vô cùng có văn hóa, đối thoại nho nhã kiểu Quỳnh Dao, dường như thuận miệng còn có thể bồi thêm câu: “Tiểu Hoa, anh làm không được. Anh đã trở về, ở chỗ này chờ em. Anh biết rằng, sẽ có một ngày, em chắc chắn quay trở về.”

Hắn nhìn ta thật sâu: “Tiểu Hoa, em chỉ cần chịu ủy khuất, không hạnh phúc, sẽ muốn về nhà.”

Ta đột nhiên cảm thấy ánh mắt có chút nhòa, dùng sức trừng mắt nhìn, mắng to: “Ngưu Lang, TNND anh có bệnh sao? Tôi đã lập gia đình! Nơi này, đã không còn là nhà của tôi!”

Trơ mắt nhìn người trước mắt sắc mặt đã muốn chuyển từ hồng sang trắng.

Ta vươn nắm tay hướng về phía Lưu Lãng đấm đấm qua: “Anh rốt cuộc muốn tự mình đa tình đến khi nào? Tôi nói bao nhiêu lần rồi? Không cần quấn quýt lấy tôi! Anh nên mau chóng ra nước ngoài, nếu đã mang nàng đi, vì sao, vì sao lại trở về?”

Lưu Lãng đứng thẳng tắp, lực đạo của ta cũng không hề nhẹ, hắn tránh cũng không tránh, một chút thản nhiên ngâm cười, làm như bất đắc đắc dĩ: “Tiểu Hoa, nói cho cùng, em là trách anh, thật sự không có đem nàng mang đi xa, rất xa, đúng không?”

“Diệp Hy, thật sự tốt như vậy sao?”

Ta nhìn chằm chằm tử tiểu quỷ, hắn đứng thẳng như vậy, cười rộ lên như vậy, đến mức nào xa lạ.

Gió lạnh thổi qua, một trận cảm giác lạnh lẽo sau lưng bốn phía truyền tới, ta cảm thấy choáng váng đầu.

“Ba năm rước đây, em vẫn khóc vẫn khóc, nói em rất muốn rất muốn cho nàng hạnh phúc. Vì em chưa từng khóc như vậy, Tiểu Hoa, anh rốt cục là vẫn cưới nàng, thành toàn hạnh phúc của nàng. Ba năm, anh đâu? Tiểu Hoa, hạnh phúc của anh đâu?”

“Em vẫn vẫn muốn làm cho anh biến đi, mỗi một lần, mỗi một lần. Anh biến đi đã ba năm, vô cùng mệt mỏi, Tiểu Hoa, anh không nghĩ lại biến đi một lần nữa.”

Tử tiểu quỷ xa lạ, tiến lên từng bước, cầm tay của ta.

Không biết là hắn rất lạnh, hay là ta rất nóng. Ta chỉ cảm thấy khó chịu, rút tay ra, một cái tát vang dội dừng ở trên mặt hắn: “Ngưu Lang! Anh muốn bội tình bạc nghĩa?! Anh chán sống đem bạn tốt của lão nương ăn không còn mạt tịnh, còn sử dụng ba năm, nay lại trở về tìm lão nương nói muốn đường lui sao?”

Khả Nhạc, thương hắn như vậy, hắn làm sao có thể, cứ như vậy quên đi?

Nam nhân, đều TNND cùng ma quỷ lão ba của ta một loạt giống nhau, không hề ý thức trách nhiệm!

Ta nhấc chân muốn bổ khuyết thêm một cước, một trận choáng váng xông tới, liền như vậy ngã xuống.

Kháo, quả nhiên mặc một thân quần áo ướt sũng xuống núi, cảm lạnh.

Ta liều mạng một hơi cuối cùng, thời điểm Lưu Lãng lại đây nâng ta dậy, bật ra một câu mấu chốt nhất:

“Lưu Lãng! Khả Nhạc nàng, luôn luôn tìm anh!”

Nói xong lại một trận choáng váng. Lỗ tai gầm rú một trận, nhưng vẫn còn có thể nghe rõ:

“Anh biết. Nhưng là, Tiểu Hoa, anh cũng vẫn luôn luôn tìm em.”

Ta hiện tại đang ngồi xem TVB, phim “Thái Ngạc và Tiểu Phụng Tiên” nghe ca khúc chủ đề ta yêu thích nhất “Thương yêu cả đời”*, khẽ cười chua xót, cảm thấy thực thích hợp đối với Hạ Tiểu Hoa ta. Nhưng là tiếng Việt ngữ* rất nhiều người nghe không rõ, cho nên sẽ không thường nghe bài này. Nhưng ta thấy lời hát thật tốt lắm…

Pháo hoa lan rộng khắp nơi nơi

Hoa hồng kia héo rũ vẫn nguyện trồng

Nếu như cảm giác đau thương không cách gì thay đổi

Còn lại mình ta, cũng vĩnh viễn không muốn rời đi

Nếu như ta vô chừng vô mực chờ đợi không buông

Đến khi tóc đen cũng hóa thành tóc bạc, ta chỉ có thể nói mình đáng đời

Chẳng có chừng mực, biến vui vẻ thành ưu thương

Kỳ thực, ta xem thống khổ chỉ như bụi trần, chứng thật ta cả đời này đều yêu.

Bao nhiêu năm mòn mỏi đợi chờ

Chịu đựng bao nhiêu cay đắng khổ đau

Cuộc đời này cũng như một giấc mộng, tỉnh rồi lại