
mắt kiểu gì đấy?”
Ta mãnh liệt hèn mọn
“A, nước mắt gì kia?”
Nàng vẻ mặt khó hiểu.
“Lưu Lãng, chính là cái kia thanh mai trúc mã của ta, Ngưu Lang.” Hơn nữa còn là âm hồn bất tán Ngưu Lang.
“Hạ Tiểu Hoa, nguyên lai ngươi thích Diệp Hy a!” Trảo J dâm cười.
“Ngưu Lang không được, ngươi vẫn là nên tìm người khác đi.”
“Diệp Hy không tệ, Tiểu Hoa ta sẽ giúp ngươi!”
Ta thử muốn đập nát bạn tốt chính mình vừa mới nảy sinh tình yêu, nàng lại mang theo hào quang thiên sứ, muốn làm Cupid cho ta.
Cho nên nói, Khả Nhạc, so với ta, quả nhiên thiện lương đáng yêu.
Nàng xứng đáng in sâu trong tâm trí Diệp tam công tử, duy nhất, thật nhiều năm.
Nếu là Khả Nhạc
Sẽ không hội chán ghét.
Ta thuần túy là bị cái âm thanh chuông cửa cũ rích đánh thức.
Tiếng vang cứ một lần lại một lần đánh tới.
“Ngưu Lang! Mở cửa——!” Ta nhức đầu hướng về phía âm thanh ồn ào ngoài cửa.
Chuông cửa vẫn như cũ lặp lại.
“Mở cửa a———Ngưu Lang———–!”
Chuông cửa vẫn cứ tiếp diễn lặp lại.
Thao! Lợn cũng không phải vì ngủ mà chết!
Ta lấy tay sờ cái trán, lạnh lẽo một mảnh.
Lão nương quả thực là thiên hạ vô địch Hạ Tiểu Hoa! Sinh mệnh cũng vô cùng ương ngạnh.
Ta thí điên thí điên xuống giường, chân còn có chút nhuyễn, lắc lắc mông lao đến hướng chuông cửa dưới lầu, phát hiện Lưu Lãng đang đứng ở cạnh cửa biểu hiện thái độ ngẩn người đối với cấp trên, mặc kệ chuông cửa vang lên một lần lại một lần.
Ta lập tức vui vẻ nở nụ cười.
Nha, vừa thấy một bộ sắc mặt thiếu tiền bị người ta đuổi đến tận cửa.
Nghiệp chướng nha, đầu năm nay tiến sĩ mệnh khổ nha!
Ta khoái trá xông lên trước, không thèm để ý, một tay lướt qua Ngưu Lang, xoa xoa nắm đấm cửa chuẩn bị mở.
Ngưu Lang nhanh chóng định thần lại, vẻ mặt khiếp sợ nhìn ta.
Ta dương dương tự đắc, cái miệng nhỏ “tôi vô tội” chu lên:
“La la la la, ta là tiểu hoa cúc vô tội!” Đáng đời ngươi.
Cửa mở ra lúc ta đang vô cùng sung sướng, cái miệng đầy tiếu ý cũng khẽ huýt lên, Diệp Hy đứng ở cạnh cửa thượng, nói thật sự lơ đãng: “Hạ Tiểu Hoa, tâm tình cũng rất cao hứng đi.”
Ta rõ ràng trúng bùa bất động.
Ngưu Lang không hổ là có văn hóa, phản ứng so với ta tốt hơn nhiều, một bộ tư thái chủ nhà, chỉ vào Diệp Hy: “Diệp Hy, sao lại đến đây?”
Diệp Hy thực khách khí khoát khoát tay áo, làm cái tư thế quấy rầy, chủ động đi đến: “Tìm vợ.”
Vợ… vợ… vợ…
Ta bị cái xưng hô của hắn, sợ tới mức hoàn toàn cứng ngắc.
Nhưng có người so với ta càng cứng ngắc.
Bởi vì, phía sau Diệp Hy thò ra một cái đầu với hai hàng mì sợi lệ cực kỳ khoa trương, tư thế bị chồng ruồng bỏ, không nói hai lời vừa đá vừa cởi giày thể thao đã muốn vọt đi lên: “Lưu Lãng, huhuhuhuhuhu, Lưu Lãng!!!”
“Em tìm anh đã lâu, huhuhuhu, Lưu Lãng!” Giày thể thao đá ở ót Ngưu Lang ba ba rung động, Ngưu Lang đứng ở cạnh cửa dường như động cũng không động.
Xem trận thế này, ta lập tức phân tích ra đầu hàng là tất yếu, thực tự giác cởi một chiếc dép lê trên chân đưa qua: “Khả Nhạc, dùng này!” Cười đến vẻ mặt nịnh nọt.
Khả Nhạc khóe mắt dư quang quét liếc ta một cái, tiếp nhận dép lê nhưng lại hướng đầu ta mà thượng xuống: “Hạ Tiểu Hoa! Ngươi nói đi, ngươi là muốn chết trước, hay là để ta thu thập hắn rồi quay lại thu thập ngươi?”
Ta lui đầu tránh khỏi chưởng của nàng, vô cùng khiêm nhường nhún mình: “Hắn hắn hắn, hắn chết trước, hắn chết trước!”
Khả Nhạc lại vòng vo đi qua, ném vũ khí, lúc này hai tay vo lại thành nắm đấm hướng ngực Ngưu Lang bay đến: “Lưu Lãng anh khá lắm, em chỉ biết anh sẽ tìm Hạ Tiểu Hoa! Anh cũng sẽ chỉ tìm Hạ Tiểu Hoa! Anh trốn mất như vậy… Nếu không nhờ Diệp Hy, nếu không nhờ Diệp Hy… hu hu hu…., em cũng sắp tìm không ra anh!”
Thì ra là thế! Ta quay đầu lại xem Diệp Hy: “Anh như thế nào tìm được em?”
Nhà này đã bán từ trước, Diệp Hy thế nào biết? Hay là, hay là… hắn thực sự hiểu biết ta?
Ta vụng trộm ngước mắt xấu hổ nhìn hắn, cố gắng áp chế lại trái tim vì nghe được từ “vợ” mà đang bang bang rung động.
Diệp Hy cau mày, thực không kiên nhẫn quơ quơ di động trong tay: “Vệ tinh định vị. Hạ Tiểu Hoa, bằng không cô nghĩ rằng, cô và tôi không có việc gì, tôi đưa cô di động làm cái gì?”
Ta há to miệng. Lễ vật duy nhất ta nhận được trong ba năm…
Ta giận, lấy điện thoại cầm trong tay một phen quăng ra ngoài.
Di động rơi xuống, phát ra âm thanh khô cứng.
Đột nhiên một mảnh im lặng.
Xấu hổ im lặng, ta nghe được thanh âm Ngưu Lang không muốn sống: “Khả Nhạc, anh muốn cùng em ly hôn.”
“Anh nói cái gì?” Lần này người rống, là ta.
Ta giơ lên một cái dép lê còn sót lại muốn xông lên.
Diệp Hy so với ta còn nhanh hơn, một phen cầm tay phải của ta, đem ta kéo vào trong lòng hắn: “Lưu Lãng, tôi chỉ nói một