
ng Lưu Lãng là thanh mai trúc mã!”
Chính là, thực đáng chết.
Ta Hạ Tiểu Hoa, cư nhiên lại có một cái thanh mai trúc mã vĩ đại như thế khiến ngươi chán ghét. Vô luận ta sinh hoạt khắp ngõ ngách địa cầu nào, hắn đều như ảnh tùy hình xuất hiện, cướp đi quang mang vốn sở hữu bên người ta.
Tốt thôi khi cuối cùng ta cũng vượt qua kỳ kiểm tra tiêu chuẩn, người cha không bao giờ chịu trách nhiệm sẽ mua đủ loại kiểu dáng điện thoại di động loại mới nhất, đáp trả của ta thanh mai trúc mã.
Tốt thôi khi chúng ta cùng nhau cứu thoát một bạn nhỏ học sinh tiểu học đang bị bắt nạt, thầy giáo Trương đại nhân ở đại hội tổng kết, hung hăng ban một tờ giấy khen rực rỡ, khen ngợi của ta thanh mai trúc mã.
Hết thảy mọi chuyện về ta, lại cùng ta không quan hệ.
Khả Nhạc một bên đánh ta, vừa nói ta mệnh hảo.
Nhưng là, ta cảm thấy, mệnh của nàng, so với ta hảo hơn rất nhiều rất nhiều.
Bởi vì, nàng bị đụng xe.
Đụng gãy chân, đắp thạch cao nặng chịch, khập khiễng quay trở về trường học, đi theo bên người là vẻ mặt xin lỗi thật cẩn thận – đại soái ca Diệp Hy.
Diệp tam công tử Diệp Hy!
Là bí mật nho nhỏ mà ta vẫn giấu kín tận đáy lòng.
Cư nhiên vì lái xe sơ sẩy, mỗi ngày chạy tới nguyện làm trâu làm ngựa cho Khả Nhạc.
Ta vô số lần mắt nhìn chằm chằm vào cái chân gãy của Khả Nhạc, cảm thán: “Khả Nhạc, bà nó chứ ngươi cũng thật quá may mắn!”
Đổi lấy là nắm tay bay đến vô số: “Hạ Tiểu Hoa, ngươi nguyền rủa ta?”
Nhưng là, nếu đây là nguyền rủa, vì sao gãy chân không phải là ta?
Ta cũng vô số lần mắt gợn sóng nhìn chăm chú cái chân gãy của Khả Nhạc mà âm thầm lập mưu: “Khả Nhạc, ngươi nói, nếu ngươi không cẩn thận rơi xuống cầu thang, cái chân này có phải hay không tăng thêm thương thế?”
Vẫn như cũ đổi lấy nắm tay bay đến vô số: “Hạ Tiểu Hoa, ngươi xác định là bạn ta sao?”
Nhưng là, rất mau khỏi nha. Mau khỏi, Diệp Hy hắn, có lẽ sẽ không đến nữa.
Cho nên nói, có lẽ, dù sao cũng chỉ là có lẽ mà thôi.
Chân gãy của Khả Nhạc cuối cùng cũng khỏi hẳn, nhưng là Diệp Hy hắn không có biến mất.
Ta xem gặp Khả Nhạc, nàng mặc bộ đồ thể thao quá lớn, lại cũ mèm, đào ra từ tủ quần áo của ta một đống hàng hiệu ngay cả mác giá cũng chưa thèm gỡ xuống, gian nan vứt lên xe của Diệp Hy: “Phiền toái ngươi, đưa ta đi quyên tặng trung tâm, mau một chút, nhân dân thống khổ đang chờ ta đâu.” Quay đầu hung hăng trừng ta: “Hạ Tiểu Hoa, ngươi này quỷ xa xỉ, ta thay mặt cho quảng đại nhân dân lao động khinh bỉ ngươi!”
Diệp Hy đứng ở bên cạnh xe, cười đến vẻ mặt khen ngợi.
Một ngày, ta xem gặp Khả Nhạc thu thập hết thảy vải thừa của những người khác, khâu a khâu, rốt cục dùng bàn tay đầy vết kim châm đổi lấy một bộ thiết kế trăm ngàn chỗ hở, trong trận đấu rốt cục bại bởi thiết kế vô cùng rực rỡ, tinh xảo của ta. Vừa ăn cơm, một bên mỳ sợi lệ hướng ta cười sặc sụa: “Hạ Tiểu Hoa, ngươi nói, lão sư có phải hay không không hiểu cái gì kêu thiết kế?”
Diệp Hy ngồi ở bàn ăn bên cạnh cau mày, ngay lập tức mua đi thiết kế của nàng.
Ta xem Khả Nhạc dậy sớm sờ soạng đến cửa hàng quần áo làm công, sau đó cầm sổ tiết kiệm cau mày, nói muốn vì ta tổ chức một sinh nhật thật hoa lệ, tựa như ta muốn ép nàng làm như vậy.
Diệp Hy một mình tới tìm ta: “Hạ Tiểu Hoa, nói cho Khả Nhạc, năm nay, tôi muốn làm sinh nhật cho cô.”
Vì thế, ta xem đã hiểu.
Đây là một cái chuyện xưa, tình tiết cẩu huyết* vô cùng phổ biến: Tam thiếu gia giàu giàu có của tập đoàn Diệp Thị coi trọng cô bé Lọ Lem chất phác thiện lương, nghèo kiết hủ lậu.
*cẩu huyết: mấy tình tiết kịch tính rập khuôn kiểu Đài Loan
Đây là một cái tinh thần nghèo kiết hủ lậu, vì người dân phục vụ, không nghĩ qua sẽ cảm hóa công tử danh gia vọng tộc.
Diệp Hy đem toàn bộ mọi người mời đến, ở Club cao cấp nhất thành phố, còn có vô số người mẫu cùng ngôi sao.
Diệp Hy vì nhà giàu mới nổi Hạ Tiểu Hoa, tổ chức một yến tiệc sinh nhật hoa lệ nhất trong đời người, nhưng thực ra lại là vì cô bé Lọ Lem Khả Nhạc.
Ta rốt cục ở trong chính yến tiệc sinh nhật mà gào khóc, Diệp Hy ở bên cạnh túm nhanh một bó hoa oải hương dí sát đến trước mặt ta: “Hạ Tiểu Hoa! Cô có thể hay không câm miệng?”
Ta khóc thật sự lớn tiếng, nhưng vẫn không át được người bên cạnh thì thầm nho nhỏ: “Bị Diệp tam công tử cảm động đi!”
“Diệp tam công tử như vậy ra tay, nào có nữ nhân, có thể không động tâm?”
Nào có nữ nhân, có thể không động tâm?
Khả Nhạc ôm ta đang khóc đến nỗi hai mắt sưng phù, ở bên tai tai ta đè thấp âm lượng nói ra bí mật: “Hạ Tiểu Hoa, ta nghĩ, cái kia, ta có thể là, đang yêu rồi!”
Ta dùng sức trợn to hai mắt sưng phù của mình.
“Diệp Hy?”
Khả Nhạc thẹn thùng cúi đầu.
“Lưu Lãng?”
Ta bất khả tư nghị* nhìn nàng. (*: không thể ngờ được)
Nàng khó có thể tin nhìn ta.
“Thao, ánh