
này cũng gặp phải tình trạng “muôn thuở” mà cậu cũng như rất nhiều “ma mới” khác gặp phải trong những ngày đầu đi làm. Nguyên thở hắt ra rồi nói tiếp:
- Thôi được rồi, để tôi giúp cô cho. Ở cuối dãy hành lang này hả?
- Dạ, đi tới cuối dãy rồi quẹo trái là tới.
- Ừ, được rồi, đi thôi!
- Hi, anh tốt bụng quá, cám ơn anh! Chắc anh làm ở đây lâu rồi hả?
- Không, tôi không phải người ở cơ sỡ này, chỉ là đối tác giao dịch thôi!
- Ơ, thế ạ? Vậy có làm phiền anh không?
- Không có gì đâu, dù sao tôi cũng đang rãnh. Mà cô tên gì?
- Dạ, em tên Trinh.
- Ờ, tên đẹp quá ha! Y như người vậy. Còn tôi tên Nguyên.
- Hi, anh quá khen…
Hai người nói chuyện rất thoải mái cho đến chỗ để xấp tài liệu, Nguyên nhìn qua đã biết ngay trình tự và chỉ cho Trinh cách sắp xếp lại cho gọn gàng. Khi cả hai bước ra thì Huy cũng vừa tới:
- Ê, Huy. Anh ở đây nà!
- Ồ, chài ai làm kiếm muốn chết luôn, thì ra là đang đi cùng với… Ớ…
Huy nhìn sang Trinh rồi bỗng đớ người ú ớ. Trinh nhìn thấy Huy liền nở nụ cười xinh như tia nắng ban mai rồi nói:
- Là Huy phải không? Lâu không gặp rồi ha?!
- Ủa, hai người biết nhau à? – Nguyên tròn mắt nhìn cả hai.
Định mệnh đã cho Nguyên, Huy, Trinh gặp nhau cùng lúc. Cặp lâu ngày gặp lại, cặp gặp gỡ lần đầu. Và họ đều đã không biết rằng, cuộc gặp gỡ này sẽ đưa cả ba đến những ngã rẽ đầy chông chênh và biến động.
Trong phút chốc, cảm giác ngột ngạt vì im lặng bao trùm lấy ba người, Nguyên đã chủ động lên tiếng để phá tan cái bầu không khí nặng nề đó.
- E…hèm, hình như hai người có quen nhau từ trước? Lâu ngày không gặp sao không chào hỏi nhau mà cứ ngây đơ người ra thế, Huy?
- Ơ… dạ… - Huy giật mình nhìn Nguyên, rồi ấp úng ngơ ngác như hồn vừa mới nhập vào xác – Cũng chỉ quen biết nhau sơ sơ thôi ạ!
- Thế à? Nhưng sao tôi thấy cậu có vẻ gì lạ lắm? Cái mặt nhìn giống như gặp lại người yêu cũ quá!!!
- Sao anh nghĩ thế? Không phải đâu, cô ấy chỉ là… - Huy càng lúc càng lúng túng hơn.
- Dạ, em với Huy là bạn học hồi phổ thông thôi! – Trinh mỉm cười rồi trả lời thay Huy.
- Ồ, ra là vậy, cũng tình cờ quá ha!
Rồi Huy xin Nguyên cho cậu gặp riêng Trinh nói chuyện vài phút với lý do là bạn bè lâu ngày gặp lại nên muốn hỏi thăm vài chuyện. Nguyên hồn nhiên vô tư bước xuống bãi đậu xe chờ, để “đôi trẻ” được thoải mái bên nhau hàn thuyên tâm sự.
- Cũng lâu rồi ha… - Huy khẽ nói với giọng trầm buồn.
- Ừm, từ khi ra trường là tụi mình không còn gặp nhau nữa. Cũng 3 năm rồi…
- Anh được biết là sau khi học xong cấp 3 thì em đã đi du học bên Sing.
- Phải, em học 2 năm bên đó rồi về học thêm chuyên ngành, sau đó xin việc làm luôn. Cũng khá lận đận, nhưng may mà em cũng đã được nhận vào đây làm.
- Em vào làm lâu chưa?
- Cũng mới được gần một tuần thôi anh! Ngay sau khi ba em vừa nghỉ việc thì em cũng liền nhận được thông báo tuyển dụng. Đúng là ý trời, em và ba luôn đối nghịch vận hạn với nhau.
- Thế à? Buồn nhỉ! Vậy giờ ba em thế nào rồi?
- Ba cũng gần đến tuổi về hưu rồi. Với lại ông cũng không còn đủ sức làm việc trong môi trường với nhiều biến động và đua tranh đó nữa. Hiện ba em đã nhận cộng tác truyền thông cho hãng đài kỹ thuật số.
- Vậy cũng được rồi. Còn… em thì sao?
- Sao là sao? Em Vẫn ổn thôi! Hồn nhiên, lạc quan, yêu đời và mạnh mẽ.
- Hì… Hồn nhiên lạc quan thì có thể, nhưng mạnh mẽ thì chưa chắc nha!
- Sao anh biết?!! Em giờ khác xưa nhiều rồi, không còn mơ tưởng viễn vong vào những điều xa vời nữa, nhìn vào thực tế mà sống thôi!
Huy im lặng nhìn lên bầu trời xanh trong, những bức tranh hồi ức bỗng chốc hiện về rõ rệt trên nền trời cao vời vợi. Huy và Trinh biết nhau hồi học cấp III, Huy trên Trinh một lớp. Cả hai đều là bí thư chi đoàn của lớp. Trong buổi họp toàn khối, họ có cơ hội tiếp xúc và bàn luận với nhau nhiều, ý kiến của Huy và Trinh lại ngẫu nhiên đồng nhất và có nhiều ý tưởng hợp nhau, thế là thân.
Ngày qua ngày, tình cảm của cả hai lớn dần như một quy luật tất yếu của hai cực trái dấu. Tính Huy thụ động, Trinh lại ngó lơ giả vờ nhưng luôn mong chờ một tiếng yêu thật ấm áp. Thế nhưng mãi suốt một năm quen nhau, họ vẫn chưa bày tỏ cho đối phương biết rõ tình cảm của mình. Đến một ngày, Trinh quyết định thu hết can đảm mà viết cho Huy một lá thư, thay cho lời tỏ tình thầm kín. Trong lúc họp chi đoàn, cô lén nhét tấm thư vào cặp của Huy, với hi vọng cậu sẽ đọc được và đoán ra đây là thư của cô vì cả hai thường hay viết báo cáo chung nên hiển nhiên nhớ nét chữ của nhau. Và Trinh đã đoán đúng, Huy đã biết được bức thư kia là do cô viết cho anh, nhưng không phải tự bản thân cậu ta biết mà là bởi những đứa bạn khác trong ban chi đoàn đoán hộ. Cậu chàng tung tăng hồn nhiên chạy đến lớp Trinh gọi cô ra và hỏi đây có phải là thư cô viết cho cậu không. Hiển nhiên, vì