Old school Swatch Watches
Rất Muốn

Rất Muốn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324505

Bình chọn: 7.00/10/450 lượt.

thì sẽ khiến nó đổ bể. Cô không thể hèn nhát như thế được!

- Nói cho tôi biết, cô đang âm mưu cái gì?

Bất ngờ Thiên Hoàng lao tới trước mặt Phong Lan. Anh ghé sát vào người cô trợn mắt nói.

Phong Lan đã sợ lại càng thêm sợ hãi, cô lắp bắp nói:

- Giám…giám đốc. Anh…sao vậy?

Thiên Hoàng vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng đó nhìn Phong Lan. Ánh mắt
như sắt thép kia khiến cô không khỏi rùng mình, lời nói lại càng lộn xộn hơn:

- Anh…Em, em thực xự…thực sự chỉ vì quá lo nghĩ cho công ty thôi.

Mãi một lúc lâu sau, khi không khí gần như bị hơi lạnh trong ánh mắt
của Thiên Hoàng làm đông lại thì anh mới bật cười lớn. Khi cười, cơ mặt
anh giãn ra, trông có vẻ rất sảng khoái. Sau đó anh vỗ vai Phong Lan và
nói:

- Tôi có bao giờ không tin cô đâu chứ?

Phong Lan nhất thời không hiểu, nhưng cô cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Áp lực vừa rồi quá lớn, tựa như có một tảng đá ngàn cân đang đè lên
ngực cô vậy. Đến tận bây giờ cô vẫn thấy cả người mình đang run lên bần
bật.

- Vậy, em ra ngoài bàn giao với Quyên Vỹ một chút.

Thiên Hoàng không nói gì, anh chỉ gật đầu rồi lại bước về phía ghế sô pha. Trong đầu anh đang nghĩ, trên thế giới này có rất nhiều thứ đang
được che đậy. Nhưng chỉ cần một cơn gió thoảng qua, lớp bụi phủ trên nó
cũng sẽ bị thổi bay thôi.

.

.

.

Buổi chiều, lúc gần tan làm, Kim Ngân nhận được một tin nhắn của Hoàng Mai rằng: “Kim Ngân, sao Vĩnh Khanh không tới thăm mình?”

Tin nhắn đó không khỏi làm Kim Ngân cảm thấy bối rối. Cô thần người
một lúc lâu rồi nhắn tin lại: “Ừ, có lẽ anh ấy hơi bận. Cậu đừng lo, nếu gặp được Vĩnh Khanh, mình sẽ nói lại với anh ấy.”

Năm phút sau, tin nhắn lại gửi tới: “Cậu có số điện thoại của anh ấy à?”

“Không, mình nói là nếu gặp được.”

Kim Ngân đặt điện thoại lên bàn, đôi mắt thoáng vẻ lo âu. Nếu như
chuyện này bại lộ thì cô lại một lần nữa có lỗi với Hoàng Mai. Cô không
thể để chuyện đó xảy ra được. Cho dù có phải trả bằng bất cứ giá nào, cô cũng sẽ chơi trò chơi này đến cùng. Bởi trong cô vẫn còn một hy vọng
rằng: Thiên Hoàng có thể đem lại hạnh phúc cho Hoàng Mai.

Có lẽ, anh chính là một món quà chuộc tội mà ông trời ban xuống cho cô.

Do dự một lúc lâu, cuối cùng Kim Ngân đành phải gọi điện cho Thiên Hoàng.

Nhạc chờ mới tới hồi thứ hai đã thấy Thiên Hoàng

bắt máy. Sau đó anh cười cười chào cô bằng một chất giọng khàn khàn đặc trưng:

- Chào người đẹp!

Kim Ngân không để ý gì tới lời chào đó, cô nói luôn vào vấn đề chính:

- Phiền anh chiều nay tới thăm Hoàng Mai có được không?

- Được, tất nhiên là được. Chỉ cần em đáp ứng mọi yêu cầu của anh!

Kim Ngân nắm chặt lấy điện thoại, rồi cô đáp:

- Chỉ cần không vượt quá khả năng của tôi, thì bất cứ yêu cầu gì của anh, tôi đều chấp nhận.

Thiên Hoàng cười nhẹ một tiếng rồi nói vẻ hào phóng:

- Yên tâm, không có gì vượt quá khả năng của em đâu. Chốc nữa anh sẽ tới đón em!

- Được, chào anh!

Không đợi Thiên Hoàng trả lời, Kim Ngân đã vội ngắt máy. Lúc đặt
chiếc điện thoại lên bàn cô mới phát hiện lòng bàn tay đã túa đầy mồ
hôi. Trái tim trong lồng ngực cũng đập liên hồi, không hiểu là nó đang
báo hiệu một điều gì nữa.

Kim Ngân bám vào thành ghế rồi ngồi xuống, mắt cô sao bỗng dưng lại
hoa lên thế này? Kim Ngân đưa tay lên day day thái dương, một lúc sau
mới thấy tỉnh táo hơn chút ít. Cô chợt thấy bản thân mình như không phải là của mình nữa, nó không nghe theo sự điều khiển của cô một chút nào
cả. Đã tự dặn lòng rằng mỗi lần nghe giọng nói ấy, nhìn con người ấy là
phải bình tĩnh. Nhưng cô lại không làm được, hoàn toàn không làm được.

Tất cả đều giống hệt như mười năm trước. Cứ đứng cạnh anh, nghe giọng nói của anh là tim cô lại đập, chân cô lại run…Cô không thể làm chủ
được bản thân của mình.

“Kim Ngân, nhanh lên, đưa tay cho tôi.” – Vĩnh Khanh đứng ở mỏm đá bên đó, vươn cánh tay ra mỉm cười nói với cô.

Lúc ấy cô vẫn còn bất ngờ, nhất thời không biết phản ứng thế nào, tay chân như trở lên thật thừa thãi. Trông cô lúc ấy rất vô dụng, ngay cả
cơ thể cũng không điều khiển nổi.

“Nhanh lên, Kim Ngân.” – Vĩnh Khanh vẫn kiên nhẫn chờ cô.

Phải mất tới năm phút sau, Kim Ngân mới bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Rồi cô đưa ta ra cho anh nắm lấy, để anh kéo qua khoảng cách giữa hai mỏm
đá.

Ngày hôm đó, trường cô có dịp đi dã ngoại. Nói là trường, nhưng thực
chất mỗi khóa chỉ được một lớp đi. Lớp nào có thành tích tốt sẽ được
được chọn. Lớp của cô và lớp của Vĩnh Khanh cũng nằm trong số đó.

Buổi dã ngoại ấy là một hồi ức ngập nắng, ấm áp và khiến cô cảm thấy
rất hạnh phúc mỗi khi nhớ lại. Xin đừng hiểu lầm gì cả, không phải anh
thích cô nên mới làm vậy đâu. Vì ngay sau đó, Vĩnh Khanh cũng đứng lại,
đợi Hoàng Mai và bước tới để kéo tay cô đó thôi!

Cô đã nói rồi, người Vĩnh Khanh chọn không phải là cô. N