Old school Easter eggs.
Rất Muốn

Rất Muốn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324532

Bình chọn: 10.00/10/453 lượt.

bốc lên từ tách cà phê của Hữu Quân. Anh chăm chú
nhìn người con gái trước mặt, môi hơi mím lại, để lộ má lúm đồng tiền
duyên dáng.

Ở xa xa, có mấy cô phục vụ không ngừng hướng mắt nhìn về phía đôi
trai gái này. Trong đôi mắt như ánh lên niềm ngưỡng mộ vô cùng.

- Cậu xem kìa, dù có thế nào thì tớ cũng thấy anh chàng đó rất quen!

- Ý, đó chẳng phải là Hữu Quân hay sao?

Một cô nghe thấy vậy liền quay ra hỏi lại:

- Hữu Quân? Sao nghe tên quen thế?

Ngay lập tức, cô nhận được rất nhiều cái lườm của mấy cô bạn bên
cạnh. Theo sau đó là một lời giải thích hết sức chán nản nhưng cũng rất
đầy đủ:

- Cậu có cần “đồ đá” đến mức đó không? Báo chí sinh ra với cậu đúng
là chỉ tổ mang đi đốt bếp. Tớ nói cho cậu hay, Hữu Quân chính là nam
diễn viên mới nổi gần đây. Anh ấy dạo này rất nổi trên báo chí với các
thông tin xoay quanh vai nam chính “rất muốn yêu em” của anh ấy. Tuy
phim chưa bấm máy, nhưng anh ta hiện nay đang rất sốt. Ai cũng nói anh
cướp mất vai của Văn Đức – con trai ông đạo diện nổi tiếng Văn Dương. Đã vậy, đây còn là một bộ phim thuộc hàng bom tấn của làng giải trí Việt
do AP sản xuất. Hữu Quân nhờ đó đã nổi nay còn nổi hơn.

Khi cô bồi bàn kia vẫn thao thao bất tuyệt thì ở bên này, các cô gái
khác đã ôm khay đựng cà phê với ánh mắt long la long lanh. Nụ cười trên
khuôn mặt như có cả mơ ước và ngưỡng mộ. Họ lại nhìn về phía người con
gái xinh đẹp, kiêu kỳ đang ngồi đối diện Hữu Quân kia. Sau đó, một cô
nói với vẻ khó hiểu:

- Tại sao nãy giờ họ không nói với nhau câu nào thế?

- Họ nói gì cũng phải báo cáo cho cậu biết sao?

- Không – Cô phục vụ này vội vàng lên tiếng phân bua – Ý của mình là
tại sao Hữu Quân lại chỉ ngắm cô ta mãi vậy? Anh ấy rõ ràng là không nói câu nào mà.

Mấy cô gái khác nghe vậy cũng hiếu kỳ quay ra quan sát đôi nam nữ
kia. Đúng là họ chẳng nói với nhau câu nào. Cà phê trước mặt vẫn bốc hơi nghi ngút, tiếng nhạc vẫn êm đềm bên tai, nhưng lại chẳng có một ngôn
ngữ giao tiếp nào được sử dụng giữa hai người.

- Làm cái gì mà đứng túm năm tụm ba ở đây thế? Khách kêu từ nãy tới giờ rồi!

Giọng nói ồm ồm của ông chủ vang lên khiến mấy cô gái phục vụ kia vội vội vàng vàng trở về thế giới thực tại. Ai nấy đều thầm bĩu môi với ông chủ rồi ôm khay đi làm công việc của mình, không để ý đến đôi nam nữ
kia nữa.

Ở bên này, Linh chợt ngẩng đầu lên nhìn Hữu Quân. Cô nở một nụ cười rất thân thiện, khác xa hoàn toàn với vẻ đẹp kiêu kỳ của cô.

Bao năm không gặp, Hữu Quân thay đổi nhiều quá. Từ ngoại hình cho tới tính cách. Anh đã thay đổi tới nỗi lần gặp đầu tiên sau hai năm xa
cách, cô không thể nhận ra. Đến tận bây giờ Linh vẫn còn ngỡ ngàng tự
hỏi lòng: Rốt cuộc thì đây có phải là Hữu Quân thuần khiết ngày xưa của
cô hay không?

Thời gian quả nhiên rất có sức công phá. Một Hữu Quân ngốc nghếch
ngày nào nay đã thành một ngôi sao nổi tiếng. Trong đôi mắt anh chỉ có
vẻ lạnh lùng, cao ngạo. Khi ánh mắt ấy nhìn Linh, tuy cô vẫn cảm nhận
được tình cảm của anh, nhưng nó không hề giống trước kia nữa rồi.

Linh đưa tay với lấy tách cà phê, sau đó nguấy đều. Cà phê bị lực tác động, va đập vào thành tách, tạo và một vòng xoáy nhỏ. Tựa như lực hút
của thời gian, những điều trước kia ngỡ mãi mãi bên ta, thì cuối cùng
vẫn là xa ta. Chúng đều bị hút vào một khoảng không màu đen thăm thẳm.

Đến tột cùng, con người cũng không thể thắng được thời gian!

- Làm cái gì mà nhìn em mãi thế? – Linh hỏi.

Hữu Quân không hề né tránh, anh vẫn nhìn cô đáp:

- Hai năm không được nhìn thì bây giờ phải nhìn cho đã chứ! Em ki bo thế sao?

Linh bật cười. Khẩu khí không tồi, đối đáp rất hay. Hữu Quân ngày xưa nếu bị cô nói như thế sẽ lập tức cúi mặt xuống, hai tai đỏ lựng lên rồi lắp bắp không thành câu. Nhưng Linh hiểu, tất cả đã khác rồi…Hữu Quân
bây giờ đã không còn là Hữu Quân của ngày trước nữa.

- Hai năm qua anh sống thế nào? – Linh vội chuyển đề tài.

Hữu Quân hơi ngả người ra, anh bưng cà phê lên nhấp rồi lại đặt xuống, trả lời câu hỏi của Linh:

- Chán chết. Ngày ngày chỉ học về sân khấu điện ảnh. Nhưng anh trai
em cũng chưa từng bạc đãi anh. Lúc nào cũng chiếu cố nên không có ai
trong công ty dám bắt nạt anh hết.

Linh cúi đầu mỉm cười. Trong lòng cô chợt nghĩ, tất nhiên là không có ai dám bắt nạt anh ấy rồi. Vì hai năm trước, chính cô đã dọa Thiên
Hoàng rằng nếu để Hữu Quân mất một sợi tóc, cô sẽ cho anh ấy biết tay.

Thật may là anh trai cô đã giữ đúng lời hứa! Hữu Quân không những
không mất sợi tóc nào, mà quanh người anh còn xuất hiện một ánh hào
quang đầy mơ ước. Linh cười khổ, không biết ánh hào quang ấy đẹp hay
xấu, nhưng dẫu sao thì nó cũng mang Hữu Quân xưa kia của cô đi xa mãi
rồi.

- Thế anh đã kiếm được cô nào chưa? – Linh hỏi với vẻ đùa cợt.

Hữu Quân hơi giật mình, nhất thời không biết nói gì. Chẳng lẽ cô ấy
vẫn một mực không biết rằng anh yêu cô? Anh ở nơi này đợi