
huốc, có tiếng nhạc du dương từ chiếc radio vang lên.
“Giám đốc AP – Thiên Hoàng biến mất một cách đầy bí ẩn. Theo nguồn
tin mà chúng tôi nhận được, vào năm giờ ngày hôm qua, tại bệnh viện Q…”
Đức Trung đưa tay ấn mạnh công tắc của chiếc radio, và tiếng nói của
phát thanh viên cũng bị anh làm cho đứt gãy. Không gian lập tức trở lại
vẻ im lặng vốn có.
Đức Trung nhìn vào khung hình đặt trên bàn, đây là bức ảnh mà năm xưa anh và Vĩnh Khanh đã chụp chung trong trận chung kết bóng rổ toàn thành phố. Mười năm trước, nụ cười của Vĩnh Khanh là như thế này, rạng rỡ,
vui tươi…chứ không phải là một nụ cười lạnh lùng và chất đầy tâm tư.
Thời gian quả nhiên rất ác độc, cuốn con người ta theo chiều của nó rồi bỏ quên họ trên một nơi hoang tàn, đổ nát.
Anh cũng thế, mười năm qua, con người anh cũng bị nó phong hóa đến
nỗi bản thân còn thấy xa lạ với chính mình. Quả thực, một Đức Trung ngày xưa cũng đã không còn nữa rồi.
Đức Trung dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn, chợt nhận ra là mình đã
hút hết một bao thuốc lúc nào không hay. Cứ mỗi lúc như thế này, anh lại thấy nghiện thuốc kinh khủng. Nghiện đến nỗi bản thân mơ hồ trong làn
khói xám, tâm trạng chất ngất, mê say với nó.
Hôm nay lại thế, anh lại lên cơn nghiện thuốc lá vô tội vạ của mình.
Đức Trung cúi xuống mỉm cười. Trong căn phòng làm việc, anh thấy mình
thật cô đơn. Cuộc đời lúc nào cũng thế, theo tình thì tình chạy, trốn
tình thì tình theo. Anh đã từ chối biết bao lời yêu của các cô gái, rồi
bây giờ lại để mình phải trượt dài trong những ước muốn của bản thân.
Anh không thể phủ nhận, từ khi gặp lại Kim Ngân, tình yêu xưa như
ngọn lửa tàn được tiếp hơi gió, nó bùng lên một cách mãnh liệt, khiến
cho anh không biết phải làm sao để dập tắt đi.
Vĩnh Khanh và Kim Ngân đau khổ vì yêu, nhưng anh cũng muốn khổ vì yêu một lần. Con người ta sống trên đời chẳng phải là để tìm những dư vị ấy sao? Người này muốn, người kia không muốn…rồi đổ tội cho ông trời bất
công. Mà, thực ra cũng bất công thật. Tại sao lại luôn trao số phận nhầm người như vậy? Đức Trung cười khổ trước những suy nghĩ của mình. Hóa ra khi yêu, con người ta lại có nhiều cái để mà suy nghĩ đến thế.
Đúng lúc ấy, chiếc điện thoại trên bàn bỗng vang lên, xua tan làn
khói trắng cũng như những tâm tư đang chất chồng trong anh. Đức Trung
nhìn cái tên lóe sáng trên màn hình, trái tim chợt run lên một cái như
bất ngờ, rồi anh đưa điện thoại lên tai:
- Vĩnh Khanh? Sao cậu lại biết số của tôi?
Hình như bên kia đang mưa, Đức Trung có thể nghe rõ những tiếng mưa
rơi lộp bộp xuống mái tôn. Và kèm theo sau đó, là tiếng nói không hề
đúng trọng tậm câu hỏi, hòa lẫn với một âm thanh chẳng rõ là cười hay
khóc của Vĩnh Khanh:
- Đức Trung à, bỗng nhiên tôi muốn chơi bóng rổ với cậu .
- Sao thế? Có chuyện gì vậy? Báo chí đang đồn ầm lên chuyện cậu mất tích rồi này. Mau về đây, cậu muốn mẹ cậu suy nghĩ nhiều à?
- 33 tuổi rồi sao còn nói nhiều thế? – Vĩnh Khanh đáp – Rốt cuộc là cậu có chơi bóng rổ với tôi hay không?
- Cậu cũng biết mình 33 tuổi rồi cơ đấy!? Sao chẳng chịu suy nghĩ chín chắn hơn một chút đi.
- Đến đây!
- Cậu về ngay cho tôi.
Vĩnh Khanh vẫn chỉ nói một câu cũ:
- Đến đây!
Còn Đức Trung thì lại như bị thôi miên, đưa câu chuyện đi theo một hướng khác:
- Kim Ngân… sao rồi?
Vĩnh Khanh bật cười, cái cười giòn tan hòa lẫn trong tiếng mưa khiến
người ta có cảm giác mơ hồ. Mãi một lúc lâu sau anh mới nói:
- Cuối cùng thì cậu cũng chịu hỏi.
Đức Trung sắp bị Vĩnh Khanh làm cho cuống, anh đáp:
- Cậu nói gì thế?
- Cuối cùng thì cậu cũng chịu thổ lộ tâm tư ra rồi. Cậu nói đi, cậu yêu Kim Ngân phải không?
- Cậu điên rồi! – Đức Trung gần như phát bực.
Nhưng Vĩnh Khanh vẫn chỉ nói những lời mang âm sắc nửa đùa nửa thật:
- Tôi nói cho cậu biết, cả đời này, cậu đừng mong có được trái tim của cô ấy.
Đức Trung lặng người không nói, dường như anh đang chờ đợi một lời giải thích từ phía Vĩnh Khanh.
Vĩnh Khanh cũng im lặng một lúc, như là đang do dự. Sau đó anh nói tiếp:
- Cả đời này, cô ấy đã dành tình cảm cho tôi.
Đức Trung cười nhạt, bàn tay anh bóp mạnh vào điện thoại như muốn khiến nó vỡ tan ra. Anh nói trong hơi thuốc:
- Vậy còn cậu?
Vĩnh Khanh đáp:
- Tôi thách thức những tên đàn ông nào dám đến gần cô ấy. Kể cả cậu. Vì tôi, chính tay tôi sẽ dày vò cô ấy cả đời.
Không gian xung quanh Đức Trung gần như đóng băng lại, trong lòng anh cũng như đông cứng. Anh cảm thấy trái tim mình nặng trĩu, gần như không chịu nổi sức nặng đó mà rơi xuống vực sâu. Anh từ từ ngồi xuống, điện
thoại vẫn áp sát tai. Đức Trung đưa mắt nhìn ra bên ngoài, thấy tất cả
đều là bóng tối mịt mùng.
Ai có thể biết được, chuyện ngày mai sẽ ra sao?
Và Vĩnh Khanh, sao cậu có thể biết được, cả đời này cô ấy chỉ có thể là c