
uống hết nửa chai bia, anh là người đầu tiên đứng dậy, trên tay cầm một
chai bia khác đã bật nắp sẵn và nói:
- Nào, mừng cậu trở về, chúng ta uống với nhau.
Kim Ngân trợn tròn mắt, sau đó quay ra cười và nói với mọi người:
- Này, không phải là tớ nhìn lầm chứ? Đây là Bình “rùa” lớp mình đấy à?
Tất cả mọi người trong phòng liền bật cười. Cả cô vợ của Bình cũng
thế. Tuy nhiên, Bình lại không hề nao núng, anh chỉ cúi đầu xuống rồi
nói:
- Việt Nam có tuổi rùa đâu nào. Con người ai rồi cũng phải khác đi chứ?
Kim Ngân cúi đầu xuống cười, sau đó ngẩng lên đưa chai bia của mình
chạm nhẹ vào chai bia của bình. Cô ngửa cổ uống cạn, như để giữ cho
những tâm tư trong lòng không trào ra bên ngoài.
Đúng thế, con người ai rồi cũng phải khác đi, làm gì có ai đứng mãi ở một chỗ được đâu. Nhưng cái quan trọng là họ đang bước những bước đi
như thế nào, là tích cực hay tiêu cực, là có lợi hay có hại…Kim Ngân
không biết ai ra sao, nhưng cô hiểu mình đang bước đi bằng một đôi chân
rớm màu và đầy thương tích.
Kim Ngân còn chưa nuốt hết ngụm bia trong họng thì có một cô bạn đã đi tới, rỉ tai cô nói nhỏ:
- Kim Ngân, hôm nay cậu hên thật đấy, vừa trở về đã gặp người cũ.
Kim Ngân nhìn lại cô ấy vẻ khó hiểu. Thấy vẻ khó hiểu đó, cô ta cũng không dài dòng nữa mà chỉ tay về phía trong góc phòng:
- Cậu xem…Là anh ấy đã liên lạc với bọn tớ và mời bọn tớ tới đây đấy.
Kim Ngân cố gắng nheo mắt nhìn người bí ẩn đang ngồi trong góc phòng. Đó là một người đàn ông. Dáng người của anh mang một chút gì đó rất cao ngạo, lạnh lùng. Ánh sáng trong căn phòng không hắt tới, khiến anh
trông như một vị chúa tể của bóng tối. Phải mất khoảng hai phút Kim Ngân mới nhìn rõ người này. Vừa lúc đó, có một vệt sáng của đèn ma quét qua
khuôn mặt anh khiến Kim Ngân bàng hoàng tới nỗi toàn thân như hóa thành
tượng đá. Tuy nhiên, thứ cô nhìn thấy rõ nhất không phải khuôn mặt mà
chính là nụ cười của anh.
Vĩnh Khanh? Tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây?
Kim Ngân sợ hãi lùi lại, đầu óc cô quay cuồng như muốn ngất lịm đi.
Nhưng cô không thể ngất vào lúc này được, nếu ngất, anh ta sẽ lại bắt
được cô.
Vừa nghĩ tới đó, Kim Ngân đã vội vàng vứt chai bia xuống. Tiễng vỡ
choang vang khắp căn phòng, nhạc chưa bật, mọi người đều im bặt nhìn cô. Cô có thể cảm thấy ánh mắt của anh đang chiếu thẳng vào người cô, như
ngàn mũi kim đang không ngừng châm chích lên thân thể. Có thể cảm thấy
nụ cười nhếch môi của anh đang dành cho cô, tựa như có một khối băng
lạnh đập thẳng vào trái tim cô.
Kim Ngân rùng mình, cô hoảng hốt bừng tỉnh rồi liên tục lắc đầu như
để giữ cho mình tỉnh táo. Không được, cô phải chạy khỏi đây. Cô nhất
định phải thoát khỏi nơi đây. Phải thoát khỏi anh.
Kim Ngân vội vàng mở cửa, không để ý gì đến những người trong phòng
đang nhìn theo cô bằng một vẻ hết sức ngạc nhiên. Cô không nói không
rằng, chạy thật nhanh ra bên ngoài. Cho dù trời có sập xuống dưới chân
thì cô cũng phải chạy. Cô không thể để bản thân mình rơi vào tay anh.
Kim Ngân cứ thế chạy, bỏ quên tất cả lại đằng sau lưng. Cô không biết đôi chân rồi sẽ đưa mình tới đâu, không biết cô có chạy thoát khỏi Vĩnh Khanh được hay không, nhưng cô vẫn chạy, vẫn phải chạy. Khi cần đấu
tranh giành hạnh phúc, bản năng trong con người luôn trỗi dậy một cách
mãnh liệt. Kim Ngân cũng thế, cô cũng là một con người, cô cũng cần hạnh phúc, cô không thể để bản thân rơi vào tay người đàn ông đó một lần
nữa.
- Kim Ngân!
Nhưng thật đáng tiếc, khi cô còn chưa thấy được ánh sáng thì đã bị
Vĩnh Khanh kéo vào bóng tối. Tay anh nắm chặt lấy tay cô, à không, phải
là bóp chặt lấy tay cô, tựa như muốn xương cô vỡ vụn ra thì anh mới chịu thôi. Kim Ngân vẫn cố gắng vùng ra, cố hét lên:
- Xin anh, xin anh hãy để tôi đi.
Trong sự phồn hoa của thành phố H, có hai con người đang dày vò nhau. Đau khổ là một chuyện, nhưng giữa sự phồn hoa đầy đủ ấy, thứ họ cần
nhất đơn giản chỉ là hai chữ hạnh phúc mà thôi.
Kim Ngân liên tục lên tiếng cầu xin, nước mắt cô rơi xuống, hòa cùng
sắc màu vàng vọt của ánh đèn đường. Đây là những giọt nước mắt của sự sợ hãi, của tuyệt vọng và của khổ đau. Nhưng anh ta nào có hiểu được đâu.
Là do cô và anh đã quá cố chấp, nên trái tim không thể đến được với trái tim. Là do ông trời quá ác độc, nên cô và anh sẽ không thể nhận được
một kết cục tốt đẹp.
Vĩnh Khanh vẫn nắm chặt lấy tay của Kim Ngân, trong đôi mắt như có
một ánh sáng vụt qua. Anh bật ngờ kéo giật người cô lại về phía mình rồi nói như ra lệnh:
- Nhìn vào mắt tôi.
Kim Ngân không còn cách nào khác đành nhìn thẳng vào mắt của anh ta.
Tim cô như run rẩy trước ánh mắt ấy, nhưng cô lại không thể nói được một lời nào.
- Nói cho tôi biết, tại sao năm ấy em giết đứa con của tôi?
Kim Ngân liên tục lắc đầu, cô không biết phải nói gì với anh. Bảo
rằng là do bố cô ư? Không, đã quá muộn rồi, đã quá muộn để nói ra điều