Rất Muốn

Rất Muốn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324300

Bình chọn: 9.5.00/10/430 lượt.

ghe vậy liền nói:

- Thôi đi chị, hàng quá đát như chị thì trên đời này hàng nào còn đát đây?

Linh bật cười:

- Anh không thấy người ta bảo gừng càng già càng cay à? Chị ấy quá đát cũng phải thôi.

- Này này, hai cô cậu định song kiếm hợp bích chặn họng tôi đấy à? – Hương Liên nói giọng vẻ hăm dọa.

Cả Hữu Quân và Linh cùng đồng thanh nói:

- Chúng em nào dám.

Và thế là tiếng cười vừa bị mất đi liền trở lại, không khí trong xe
tiếp tục được hâm nóng. Đèn đường bên ngoài đã giăng phủ, hắt vào trong
xe những vạt sáng yếu ớt. Radio vang lên một bản nhạc không lời nhẹ
nhàng, như muốn đưa tất cả chìm vào trong tiếng nhạc ấy. Bình yên và ấm
áp.

Linh nhìn ra ngoài ô cửa, cảnh đường phố lùi dần trong tầm mắt. Cô
không biết đã bao lâu rồi mình bỏ quên nó. Còn nhớ ngày xưa, lúc ở Việt
Nam, cô rất thích ngắm cảnh phố phường về đêm. Nó vừa mang phong vị hiện đại, lại đâu đó ẩn giấu chút hoài cổ xa xăm. Thành phố của cô ấy, nó là như vậy. Như một người mẫu, khoác lên mình những bộ đồ xa xỉ, có đôi
lúc, lại là những bộ đồ giản dị và mộc mạc.

Bất giác, tiếng Hương Liên vang lên:

- Chị nghe nói…Hình như Vĩnh Khanh nằm viện?

Linh cúi đầu xuống đáp:

- Vâng.

- Đã nhớ lại mọi chuyện rồi à?

- Vâng.

Cô nghe thấy tiếng thở dài của Hương Liên. Tiếng thở dài ấy như trài
dài, bất tận khiến lòng người trào lên những tâm tư thật khó nói.

- Có lẽ, tất cả những chuyện này vốn đã không có một lối thoát. Họ
chỉ có thể luẩn quẩn trong cái mê cung nghiệt ngã ấy thôi. – Hương Liên
nói.

Linh không đáp lại, cô im lặng ngoảnh đầu nhìn ra bên ngoài. Đường
phố vẫn thế, dòng người vẫn vậy, vậy để thời gian cuốn trôi. Có bao giờ
thời gian dừng lại một lần, ngoảnh xem nhân thế đã trăm lần gọi nó hay
chưa?

Linh mệt mỏi ngửa đầu ra sau ghế, khẽ nhắm hờ đôi mắt suy nghĩ. Mà,
cô có gì để mà suy nghĩ? Đáng ra, những chuyện này không hề liên quan
đến cô.

Khoan…

Linh chợt nhớ ra một chuyện, một chuyện rất quan trọng…Câu chuyện này rất có thể sẽ là đấu mối để tháo gỡ từng khúc mắc từ mười năm trước của ba người kia.

Vài năm trước, trong một lần say ở quán bar, Hương Liên đã từng nói trong hơi men rằng:

“Chỉ có tôi đang giữ chìa khóa…Chỉ có tôi mới có thể mở chiếc hòm bí
mật ấy để tất cả trở về với vị trí vốn có của nó. Ha ha, nhưng cô đừng
mơ, anh trai cô cũng đừng mơ!”

Ngày ấy cô không hiểu Hương Liên đang nói gì, vốn tưởng rằng chị ta
say rượu hồ đồ nhưng không ngờ, lời nói ấy lại có lúc khiến cô phải giật thột

và …cảm ơn!

Nếu năm ấy chị ta không nói, có lẽ đến giờ phút này cô đã chẳng nhận
ra: Chiếc hòm bí mật mà Hương Liên nói đến chính là những khúc mắc của
mười năm về trước giữa ba người: Kim Ngân, Hoàng Mai và Vĩnh Khanh.

Linh vội ngồi thẳng người dậy, gọi tên người phụ nữ ở phía trước:

- Chị Hương Liên, em có một chuyện muốn hỏi chị. Được không?

.

.

.

Buổi tối, Kim Ngân có hẹn với một vài người bạn. Vừa biết cô về, họ đã
vui mừng tổ chức một buổi gặp mặt tâm sự. Ngồi trên taxi, Kim Ngân mỉm
cười vô thức, cô đi lâu như vậy mà mọi người vẫn còn nhớ tới cô. Xem ra, thời gian qua chỉ có một mình cô là vô tâm chẳng dành chút nhớ thương
gì cho họ mà thôi.

Tại quán karaoke lúc tám giờ, mọi người đã có mặt đông đủ. Vừa thấy
Kim Ngân, họ liền hò reo như nhìn thấy minh tinh điện ảnh. Kim Ngân vội
cau may, nói lớn:

- Làm cái gì thế? Tớ không cho chữ ký đâu nhé.

Mọi người bật cười. Một cô bạn trong nhóm vội đứng dậy đưa cho Kim Ngân chai bia rồi đáp:

- Đến muộn, phạt!

Kim Ngân cười khổ. Đây đúng là trò phạt muôn đời của mấy cái hội tụ
tập này. Cũng may là cô biết uống bia uống rượu, chứ không thì chẳng
biết có còn trụ được tới lúc về không nữa.

Uống hết nửa chai bia, Kim Ngân liếc sang thấy vài người bạn năm xưa
còn dắt theo cả vợ của mình đi. Cô chợt thấy chạnh lòng. Cũng đúng, tuổi cũng đã chẳng còn xuân gì nữa, họ có gia đình cũng là điều đương nhiên. Bao năm qua, chỉ có mình cô là sống quên đi cả tuổi của chính bản thân
mình. Đến khi nhìn lại mới thấy, bản thân đã sắp già rồi. Phụ nữ thiệt
hơn đàn ông ở chỗ, tuổi xuân của họ ngắn ngủi và dễ phai. Những người
như cô tầm tuổi này mà chưa có chồng là đã ăn không ngon ngủ không yên
vì chuyện hôn nhân, tình duyên rồi. Con gái nếu không biết bấu víu đúng
thời điểm thì khi xuân qua, có hối tiếc cũng chẳng kịp nữa.

Bình, một anh chàng khá nhút nhát trong lớp cô ngày xưa bây giờ đã là chủ của một cửa hàng giày khá lớn trong thành phố. Vợ của anh ta rất
xinh, xinh theo kiểu hiền dịu. Vừa thấy Kim Ngân vào, cô ấy chỉ cúi đầu
xuống chào kèm một nụ cười hết sức nhu mì và dịu dàng. Thiết nghĩ, cô vợ này cũng khá hợp với Bình. Một anh chàng nhút nhát lấy được một cô vợ
hiền hậu, xinh đẹp…Âu cũng là xứng đôi vừa lứa.

Tuy nhiên, Bình không như những gì Kim Ngân nghĩ, vừa thấy Kim Ngân


Old school Easter eggs.