
n đang bịt miệng mình, hục cho hắn ta
một quả vô bụng như với Nam Nam lần trước rồi chạy về phía cậu ta rất nhanh.
-Có khúc mắc gì với nhau thì tự mình mà giải quyết, tôi ko liên quan, đừng
lôi tôi vô, lũ lưu manh ngu dốt.
Đến giờ này mà vẫn còn như thế được nữa. = =”
-Rời khỏi đây mau đi!
Cậu ta ra lệnh.
-Khỏi nói, ko rời khỏi còn định ở lại bảo vệ cậu chắc.
-Biến đi dùm tôi!!! >”<
Giờ thì gắt lên bực tức. Lúc nào cũng chọc điên cậu ta được.
Nhân lúc cậu ta đang cáu với cô ấy, tên đầu trùm liền đấm ngay vô mặt cậu ta
một quả. Bất ngờ nên làm cậu ta chới với khuỵ xuống đất.
Cũng ko đến nỗi tệ nên cô ấy vội đỡ cậu ta dậy.
-Ko sao chứ?
Cậu ta mở to mắt nhìn cô ấy với ý “sao ko biến đi mà còn ở đó giở trò mèo
khóc chuột chọc điên tôi?” và cũng vì bị đánh nên mới có ý quyết liệt đó.
Cô ấy nhìn đáp lại vẻ mặt cũng ko đơn giản chút nào “thấy chết nên cứu vậy
thôi, coi như đáp lễ lần trước, ko chết rồi tôi đi liền khỏi cần đuổi.”
Hai cái người này… +_+
-Càng nói lại càng ko tin nổi, kẻ thù mà quan tâm đến nhau thế hả?
Bực mình với câu nói ngu xuẩn của tên đầu trùm, cậu ta đẩy My My ra và đứng
dậy một cách tử tế.
Ko nói gì mà chỉ nhìn tụi kia.
Rồi tự nhiên ko ai nói gì nữa mà quay sang đấu nhãn lực với nhau.
Cậu ta đưa ngón tay cái lên và lau vết máu trên khoé miệng. Cậu ta nhớ lại
lúc một mình bị tụi đầu gấu trường khác tẩn cho một trận te tua, những vết máu
cũng âm ỉ như thế khắp người và trên mặt.
Một nụ cười nửa miệng trông đầy sắc thái khinh bỉ mà cũg ko mất đi nỗi căm
phẫn đang ngập tràn trong tim.
Khi cười như thế này thật lạ là trông cậu ta lại đẹp hơn hẳn mọi khi.
Rồi như thể trong giây phút ko ai còn ý thức, cậu ta đấm ngay cho tên vừa
đánh mình một quả còn đau điếng hơn cả thế. Ngay sau đó thì cuộc chiến bắt đầu,
cả bọn túm lấy cậu ta và đánh.
Vừa chống và trả rất dễ mất sức và yếu dần nhưng cũng là cựu thủ lĩnh nên cậu
ta ko phải là một tay dễ chơi.
Trong hoàn cảnh này, cô ấy ko bình thản như ko phải chuyện của mình như mọi
ngày nữa mà tỏ ra khá lo lắng.
Đúng lúc đó, Hà Gia Bảo xuất hiện và nắm lấy tay cô ấy.
-Chúng ta đi thôi!
Mọi thứ như lặng đi trong phút chốc giữa sự lựa chọn khi này của cô ấy. Ở lại
tìm cách giúp Hoàng Nam Nam như lúc cậu ta giúp cô ấy trong phần thi thể thao,
hoặc cùg Hà Gia Bảo chạy trốn khỏi nơi nguy hiểm này như một kẻ hèn nhát và vô
tình.
Hệ quả của sự hoang mang ko biết lựa chọn là đứng yên và nhìn Hoàng Nam Nam
đang chiến đấu.
Thấy sự xuất hiện của kẻ lạ nên một vài tên hơi phân tâm.
-Là thằng nhóc trong đội bóng.
Và nhân lúc đó Nam Nam ở thế chủ động hơn.
Vừa đánh mấy tên kia vừa quát.
-Còn ko mau đi đi hả?
Và thế là Gia Bảo nắm chặt lấy tay cô ấy và kéo đi.
Đã đến thế rồi nên cô ấy cũng ko muốn phản kháng lại.
“Dẫu sao cũng ko phải việc của mình”
Chạy được một một đoạn thấy đã ổn, Gia Bảo liền dừng lại và buông tay cô ấy
ra.
-Bọn chúng có làm gì chị ko?
-Ko.
Cũng ko hỏi thêm gì.
-Em nghe thấy mấy đứa trường ** nói chị gặp nguy hiểm, lại thấy Hoàng Nam Nam
chạy hộc tốc ra khỏi trường nên em mới đuổi theo phòng trường hợp bất trắc. Chị
ko sao là may rồi.
-Ừ, ko sao.
Biểu hiện của My My ko được tốt lắm.
-Chắc chị còn hoảng sợ…
-Sao chị lại thế?
-Nhìn vẻ mặt chị ko được tốt.
-Chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy bạo lực như thế thôi, ko có gì cả. Chúng ta về
thôi.
Cả hai bình thản bước tiếp về nhà.
-Tất cả là do Hoàng Nam Nam, nếu ko phải anh ta gây thù chuốc oán với tụi đó,
lại còn cả bài hát của anh ta thì chị cũng ko dưng đâu bị liên luỵ. Anh ta đúng
là một kẻ đáng ghét.
-Thôi kệ đi!
-Mà…bỏ lại một mình anh ta với một lũ như thế có sao ko nhỉ?
Gia Bảo hỏi giọng nhỏ nhẹ vẻ hơi áy náy.
-Cậu ta vốn là những kẻ như thế chắc chẳng sao đâu, mà có bị sao cũng là vì
cậu ta thích gây chuyện.
“Thật may vì chị vẫn còn vô tình như trước kia.”
…
Trong khi đó thì…
Cậu ta cuối cũng cũng kiệt sức sau khi đã cho tụi kia mỗi đứa một vài cú
đau.
Nhưng tất nhiên bọn chúng có yếu đi thì sức hợp lại vẫn hơn cậu ta.
Và giờ cậu ta bị đánh nhiều hơn, những vết thương cũng nhiều hơn và đau
hơn.
Hơn cả đó lại là vết thương của những người cậu ta đã từng coi là bạn.
-Bọn tao lúc nào cũng phải cung phụng theo mày, ko bao giờ dám nói một lời
nào cả, kẻ đầu tiên bị mày đổ sự bực tức và giận dữ lên đầu luôn là tụi tao. Mày
cấm tụi tao ko được để ý đến bất kì đứa con gái nào. Những đứa con gái tụi tao
quen biết mày ko doạ nạt thì lại rạch mặt tụi nó…
-Tao chẳng…rạch mặt đứa…con gái nào cả…
Giọng của cậu ta đã trở nên yếu ớt.
-Lúc nào rồi mà còn nói dối tụi