pacman, rainbows, and roller s
S. A

S. A

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325044

Bình chọn: 9.00/10/504 lượt.

/>Ánh mắt cô ấy đã thay đổi.

-Cậu ta…cậu ta…

-Mau đưa nó lên phòng đi, ta đi gọi bác sĩ…

-Dạ?

-Mau lên!

Ngài chủ hơi gắt lên khiến Vân My cũng rối rít chạy lại đỡ lấy cậu ta.



Cậu ta đang nằm trên giường.

Bãc sĩ vừa khám và truyền cho cậu ta một chai nước, chuẩn bị ra về.

-Lần này khá nặng đấy, vì hình như cậu ta ăn hơi nhiều.

=_=

Vì tức quá nên cậu ta đúng là có xục rất kinh thật.

-Vẫn còn thuốc của cậu ta đúng ko?

-Vâng, còn một ít. Nhưng tốt hết là bác sĩ nên đưa thêm đi, vì tôi nghĩ dạo
này cậu ta sẽ dùng đến nhiều đấy.

^-^

Ông lão này rất là láu cá.

Bác sĩ lấy một vài hộp thuốc trong cặp đồ của mình rồi nói tiếp.

-Khi nào nước trong chai sắp hết thì phiền mọi người rút ra, tôi còn có một
bệnh nhân khác tình trạng đang ko được ổn.

-Ko sao, bác sĩ cứ đi đi, tôi vẫn làm chuyện này mà.

-Vâng tôi biết. = =”

Vẻ mặt của bác sĩ đã thay đổi sang một trạng thái ko được tốt mấy.

Nhớ lại những lần trước cậu ta bị thế này…

-Áaaaaaaaaaaaa!!!

Tiếng hét như thể đất trời sắp sụt đến nơi của cậu ta làm cả ngôi nhà cũng
như chấn động.

Lí do là…ông nội thân yêu vừa mới rút cây kim của chai nước mà cậu ta được
truyền.

-Yên coi nào, có thế mà hét ầm ĩ lên à?

-Ông thử bị như con coi, người bệnh mà cũng phải nhảy ra khỏi giường, gân cổ
lên hét đầy đau đớn.

Lí luận sắc bén. Hình như có lần mình đã phát hiện ra khả năng này của cậu
ta. À.. là lúc nói con trai đánh con gái là hèn.

-Ông nội ko thể để cho con nằm hôn mê được à?

Hôm sau bác sĩ lại đến.

-Tay cậu sao thế này?

Bác sĩ lo lắng khi thấy trên tay cậu ta nơi cắm cây kim bị sưng lên.

Cậu ta hướng ánh mắt viên đạn về phía ông nội – đang nổi hứng thưởng hoa lãm
nguyệt bên cạnh cửa sổ (ông lão này đúng là…).

Thế là bác sĩ nhìn ông lão với vẻ = =”.

-Từ nay khám cho bệnh nhân thì phải chịu trách nhiệm đến nơi đến chốn, đừng
có bỏ giở giữa chừng kẻo có ngày bệnh nhân thành cái xác chết cong queo ở
đấy.

-Thằng này ăn nói vậy à?

Ông lão bắt đầu thấy lòng tự trọng bị xúc phạm.

Nghĩ lại mà thấy đau đớn lòng.

-Lần này ngài chủ tịch cẩn thận một chút nhé! Kẻo tôi lại bị cậu ta mắng.

-Tất nhiên, lần thứ nhất ko ổn, lần thứ hai ít nhất cũng phải hơi ko ổn một
chút thôi chứ. ^-^

- = =”

Và rồi bác sĩ cáo từ ra về.

-Ko được…bác sĩ mà về…tôi sẽ chết… với hai người này mất thôi…

Giọng cậu ta vang lên như tiếng mà xì xầm giữa ban ngày.

Tất cả giật mình.

Ông nội thì bực bội.

-Yên tâm đi, ko chết được đâu quá lắm là mất vài giọt máu.

Mặt cậu ta nhăn nhéo như cái bánh bao bị bóp nát.

Rồi ngài chủ tịch kêu bác sĩ cứ ra về.

-Kooooooo!!! Bác sĩ của tôi!!!

-Đừng cố níu kéo!

*__________*

Bác sĩ ra về rồi, cậu ta cay đắng vô cùng thì lại chợt nhìn thấy Vân My.

-Câụ…cậu dám hạ độc giết tôi…cậu…

-Hạ độc gì chứ?

-Với tôi ớt chính là độc, cậu biết tôi bị dị ứng với ớt nên mới cho ớt vô món
ăn, cậu cố ý muốn giết tôi, cậu đúng là ác độc, đồ ác độc, ác quỷ…

Cậu ta la lối om sòm, miệng ko ngừng nói Vân My là ác quỷ muốn giết cậu
ta.

-Cậu vốn ko ưa tôi, giờ lại có cơ hội vô nhà tôi sống, cậu muốn giết tôi để
một mình thừa hưởng gia tài của ông nội tôi đúng ko?

-Cậu bị điên à? Sao có thể nghĩ ra ý tưởng đó chứ?

-Nhưng cậu nhầm rồi, tôi mà chết thì cậu cũng đừng hòng có được cái gì cả, vì
chỉ người họ Hoàng mới có quyền thừa kế mà thôi, cậu hãy biến đi, đồ cáo già,
mèo già hoá cáo, hồ li…

Bị phát bệnh dị ứng nên cậu ta tự nhiên lại phát kèm luôn theo bệnh nổi điên,
hoang tưởng. =_=

-Nếu cậu chết thì tôi tất nhiên chỉ còn biết giao tàn sản cho Vân My thôi chứ
còn sao nữa.

Ngài chủ tịch bỗng nhiên lên tiếng nói một câu rất lạ lùng.

-Sao ông lại nói thế, cậu ta chỉ là người ông rước về nuôi, ko phải là người
nhà họ Hoàng, sao ông lại có thể nói như thế?

-Giờ cậu ko chết thì cố gắng tìm cách mà giữ được tài sản đi, nhưng ta nói
trước, Vân My sẽ là cháu gái ta và hai đứa sẽ đều có tài sản, ai ko biết điều
thì tay trắng, chẳng có gì cả.

-Sao ông lại…con mới là là cháu trai của ông cơ mà, con là Hoàng Nam Nam…

-Giờ cũng đến lúc nói ra sự thật…

-Sự thật?

Cậu ta ko hiểu mô tê gì cả.

-Thực ra…Nam Nam…cậu ko phải người nhà họ Hoàng chúng tôi.

-Sao?

Cậu ta bật dậy sửng sốt.

Ko thể tin được điều mà mình vừa nghe thấy.

-Ông nói gì cơ?

-Cậu là con riêng của mẹ cậu.

Càng sửng sốt đến kinh hoàng hơn.

-Sao có thể? Mẹ con…sao có thể? Ông đừng giỡn những chuyện như thế?

-Năm cậu 6 tuổi, đi công tác và vô tình phát hiện ra bí mật này nên ba cậu đã
vội