Duck hunt
S. A

S. A

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324984

Bình chọn: 7.00/10/498 lượt.

vàng trở về rồi gặp tai nạn mà qua đời…

-…

Đôi mắt đơ đác ko một biểu hiện gì.

-Mẹ cậu thấy áy náy, ko còn mặt mũi nào ở lại đây nên cầu xin ta chăm sóc và
coi cậu như cháu trai của mình rồi đi tự vẫn.

-Ko, ông đừng nói nữa, sao có thể có chuyện đó, sao có thể, mẹ con ko như
thế.

-Nhưng dẫu sao mọi chuyện cũng đã qua nên tôi cũng ko muốn nhắc lại nhiều,
nhưng cậu lại ko biết điều đó nghĩ mình là người quan trọng như thế nào mà làm
càn, ko coi ai ra gì, ta nể tình ông cháu bao nhiêu năm nay cho qua cả việc con
trai mình vì điều khủng khiếp đó mà bị hại chết vẫn còn cho cậu một chút danh
dự, vậy mà cậu còn tỏ ra ko biết điều, cậu nhìn coi cậu có gì tốt hơn con bé Vân
My mà lên mặt?

-Ông đừng nói nữa, con ko tin, ko tin đâu…

Vân My nhìn cậu ta người nhạo.

-Giờ thì cậu đã bị thất thế. You lost!

-Nooooooooo!!!



Cậu ta sửng sốt lập tức nhìn vô cái ống dây của chai nước. Một lượng máu đã
bị hút lên cái ống đó.

-Aaaaaaaaaa!!! Còn ko mau đến rút nó ra hả? T________T

Phụt!

Xong, nhưng…nhìn thấy dòng máu đỏ trong cái ống mà ḷng xót xa đến điên
lên.

Cậu ta giữ chặt lấy chỗ tay bị kim châm cho máu khỏi chảy ra, đứg dậy và tiến
về phía Vân My, vẻ mặt đằng đằng sát khí.

-Cậu…

Giọng nói cũng như biến đổi cùng vẻ mặt.

Vân My cắm chiếc kim vô đầu cao su của chai nước rồi đặt xuống bàn, nhìn cậu
ta bình thản như ko biết cậu ta đang bị làm sao.

-Có vấn đề gì với cậu à?

-Hỏi hay lắm, có – vấn – đề – gì – với – cậu – à? Vấn đề gì???

Mất một ít máu mà sức lực vẫn khoẻ mạnh như ko, đúng là con trai.

-Còn quát được tức là vẫn ổn.

-Con mèo đáng ghét, xấu xí…

Vừa nói cậu ta vừa tiến về phía Vân My, tiến gần quá khiến cô ấy ko muốn nên
đành lùi lại, người tiến người lùi.

Vẻ mặt cậu ta trông vẫn đáng sợ.

-Mối thù liên quan đến máu thế này nhất định tôi sẽ ko bao giờ quên, ko bao
giờ, cả cuộc đời này tôi sẽ vì nó mà ko cho cậu sống yên ổn. Coi nhau như người
ko quen biết ư? Tại sao lại phải như thế? Phải quen biết thì mới có thể có thù
với nhau chứ? Phải quen biết thì tôi mới có thể trả thù lại cậu chứ? Tôi sẽ hành
hạ cậu, sẽ ko cho cậu sống yên ổn nổi, tôi sẽ…

Lần này dừng lại nhưng lại bóp mấy ngón tay như hành động khởi động trước khi
đánh nhau.

Vân My vẫn ko có phản ứng gì, phải như vậy mới là khí thế của Vân My chứ.

-Cậu sẽ làm gì tôi?

-Máu cơ mà, vì cậu mà tôi mất máu, sao có thể dễ dàng cho qua hay đơn giản mà
hành hạ được.

-Thế muốn gì đây?

-Còn lớn tiếng được à?

Cậu ta bắt đầu giơ tay lên rồi…bỗng nhiên lại ôm lấy eo của Vân My.

Giật mình tột độ.

-Cậu…cậu đang làm gì thế hả? >”<

Nổi giận rồi.

-Cậu nói ghét bị thế này phải ko? Cả đời cậu sẽ ko bao giờ tha cho kẻ nào dám
động đến cậu như thế nào đúng ko?

-Bỏ ngay bàn tay bẩn thỉu của cậu ta khỏi người tôi. >”<

Gằn từng tiếng một như thể muốn xé xác cậu ta ra ngay lập tức.

Thấy thế cậu ta lại càng ôm chặt hơn.

-Từ ngày hôm nay…chúng ta sẽ lại trở về như ngày đầu gặp nhau, tôi sẽ tìm
cách gây khó dễ cho cậu, sẽ làm những việc mà Vân My cậu thấy ghét…như thế này
chẳng hạn.☻

Vân My trợn mắt lên, mặt thì đỏ ngầu giận dữ.

Ko hiểu sao hôm nay sức của cậu ta mạnh quá khiến cô ấy ko thể cho cậu ta một
bài học như ở phòng y tế lần trước được. Chắc vì vừa được truyền một chai nước,
và hình như người ta vẫn nói đi truyền máu sức khoẻ của mình cũng sẽ tăng cường
được chút. Ko lẽ nào.

Ko có cách gì để thoát ra, Vân My bắt đầu thấy lượng đường huyết trong người
tăng cao.

Thế rồi…cổ bị ngất đi.

-Nè…nè…đồ con mèo…sao thế hả? Đừng hòng giả bộ lừa tôi nghen?

Cậu ta lắc lắc người cô ấy như đang cầm li đựng thẻ bói xóc lên xóc xuống.
-__-

Vẫn ko có phản ứng gì, cậu ta bèn rối rít đỡ cô ấy ngồi xuống ghế.

Nhưng vừa mới có ý định làm thế đã đột nhiên bị ăn một quả đấm vào mặt. Lực
của quả đấm đó đến máy chục Pa ko chừng, khiến mặt cậu ta bị biến dạng đi cơ
mà.

Vì thế mà cậu ta ngất lịm luôn.

Vân My đứng dậy phủi tay.

-Dám động đến người tôi thì thế đấy.

-Ko biết tình hình thế nào rồi.

Giọng ngài chủ tịch vag lên phía ngoài phòng khiến Vân My giật mình liền đỡ
cậu ta lên giường.

Nhưng cũng khó khăn y như lúc dìu cậu ta từ nhà bếp vô phòng vậy.

Vừa lúc xong thì ngài chủ tịch cũng vô.

-Sao rồi, Vân My.

-Ko sao rồi ạ, chỉ là…bị mất một ít máu…

-Ko sao, cho nó biết thế nào là đau.

-Mất máu, shock quá nên cậu ta ngủ rồi

-Cái thằng ranh lại thế rồi.

Còn cô ấy thì…nói dối. =_=

-Thôi ra ngoài cho nó ngủ đi.

-Vâng.

Ngủ sao? Mong là giấc ngủ của cậu ta sẽ bình yên. ^-^



-Chị Vân My!

Nhìn thấy cô ấy đến, Bảo Ngọc hí