
“Ước gì mình là bong bóng xà phòng. Đẹp thì có đẹp nhưng rồi sẽ vỡ. Tan vào gió,
hòa vào mây. Phiêu du đó đây, không chút ưu phiền. ♥Bơ.”
Có tiếng xe máy đỗ
lại trước cửa hàng, như hành động đã trở thành thói quen, chưa thấy mặt mũi nhân
viên đã nghe giọng chào đón cất lên lảnh lót.
-Xin chào. Quý khách cần mua gì
ạ?
Bên dưới mấy chiếc tủ đựng đầy bánh mì ngọt mặn các loại, một mái đầu nhỏ
nhô lên. Cô gái mặc bộ đồ ngủ in hình Pucca đứng ngây ra, nhìn chằm chằm vào “vị
khách” đáng mến vừa bước vào cửa hàng của mình.
-Trông cửa hàng mà cứ cắm đầu
vào máy tính, muốn tao mách ba không?
Chàng thanh niên điển trai dắt chiếc xe
máy vào đỗ bên trong rồi đi thẳng lên lầu, trước sau không nhìn cô em gái của
mình lấy nửa con mắt quan tâm.
-Hai không đi làm thêm hả? Sao Hai về sớm
vậy?
Cô nhân viên nhí lò dò đi theo anh trai. Cửa phòng đóng sập lại khiến cô
giật mình, may là còn đứng khựng lại kịp nếu không đã nếm mùi “hôn”
cửa.
-Mang laptop của mày lên đây.
Không quên để lại một câu ra lệnh. Tháo
chiếc tạp dề xinh xắn ném vào ngay cánh cửa, Nam vùng vằng bỏ xuống nhà trông
cửa hàng cho ba, không khỏi thắc mắc tại sao anh Hai mình lại về nhà vào giờ
này.
Chủ cửa tiệm bánh mì BảoNamnày là một người đàn ông góa vợ nhưng vô cùng
đẹp trai và phong độ. Mỗi khi nhắc đến ba mình,Namthường dùng hai tính từ ấy.
Với Nam, ông Lâm là người đàn ông tuyệt vời, ông luôn dành cho anh em cô những
điều tốt nhất có thể.
Thành viên khó tính nhất ngôi nhà này không ai khác
ngoài Gia Bảo, ông anh quý hóa cộc cằn củaNam. Là sinh viên năm cuối của trường
Đại học Sư Phạm, được thừa hưởng vẻ phong độ anh tuấn từ ba, Bảo luôn là mẫu bạn
trai lí tưởng của các cô gái. Nhưng bản tính thì chẳng có chút gì giống với ông
Lâm cả, anh rất nóng tính và khá là thô lỗ. Và dường như chỉ vớiNamthì anh mới
như vậy mà thôi.
-Bơ! Thằng Bảo về rồi hả con?
Mải mê suy nghĩ,Namkhông
biết ba mình vào nhà như thế nào. Tuy nói ông Lâm là chủ cửa tiệm bánh mì này
nhưng thật ra gia đình Nam không có truyền thống làm bánh, ông Lâm chỉ đến vựa
bánh và mua về bán lại kiếm ít tiền lời mà thôi.
-Hình như Hai có chuyện
không vui, bỏ lên gác luôn rồi ạ.
-Được rồi. Con học bài rồi ngủ sớm đi Bơ.
Để ba dọn quán cho.
-Dạ!
Tên đầy đủ của Nam là Nguyễn Tường Nam, nghe
có vẻ lạ đối với một cô gái nhỉ? Cái biệt danh Bơ mà ông Lâm hay gọi
xuất phát từ chỗ cho có vần với tên của anh Hai cô hơn.Namcũng rất thích biệt
danh mà ba đặt cho nhưng ngặt nỗi Bảo lại lấy đó làm trò tiêu khiển.
Nam thu
xếp sách vở còn để bên dưới, ôm laptop đặt lên trên cùng, bước qua chiếc tủ đứng
được che chắn lại bởi một tấm rèm khá mỏng, cô dừng lại, nhón chân và chăm chú
nhìn vào bức ảnh trên tủ.
-Mẹ ngủ ngon ạ.
Đó là thành viên cuối cùng của
ngôi nhà này. Bà Doanh- vợ ông Lâm và là mẹ của anh emBảo-Nam. Sự ra đi quá vội
vàng của bà Doanh là cú sốc lớn đối với cả ông Lâm và Bảo, khi ấy, Nam còn khóc
oe oe quấn tã, ấn tượng duy nhất về mẹ trong cô chỉ là tấm di ảnh trên tủ đứng.
Mỗi khi nhìn vào khung ảnh ấy, mẹ luôn cười với Nam, cô biết được mẹ đã hạnh
phúc khi sống ở nơi này.
Lầu hai có hai phòng nằm đối diện nhau, một củaNamvà
phòng còn lại là của Bảo. Ông Lâm ngủ bên dưới để trông chừng cửa tiệm. Nhà Nam
ngụ tại một khu phố khá đông dân, sinh hoạt hằng ngày rất nhộn nhịp và đông
đúc.
-Đưa laptop đây.
Bảo ngồi thu lu một đống ngay bậc thang cuối cùng,
chặn đường không choNam mở cửa phòng. Anh vênh mặt nhìn cô đầy thách
thức.
-Máy của Hai đâu? Của ai người ấy dùng chứ.
Namcãi lại. Ba mới mua
máy tính cho cô, chắc là Bảo ghen tị với cô đây mà. Lúc nào anh cũng vậy, hễ cô
có thứ gì mới là phải đoạt cho bằng được, chơi chán rồi vứt, khi ấy Nam mới cặm
cụi nhặt lại rồi đem về sử dụng và nâng niu như báu vật.
-Hư rồi. Đang sửa.
Giờ mày có đưa không?
Bảo gầm lên, anh không cam tâm. Trước đây anh thi đỗ
Đại học ba mới mua máy tính cho. Con em nam nữ không phân biệt này sao lại được
ưu ái nhiều thứ như vậy?
-Không. Em có bài tập cần dùng máy. Không đưa cho
Hai đâu.
Từ nhỏ Bảo đã rất ghét Nam, anh chưa bao giờ đối xử với cô như những
đứa bạn có em gái khác. Là anh em với nhau nhưng Nam cảm thấy Bảo rất hận mình,
ngoài ra thì cô chẳng cảm nhận được gì nữa cả. Lớn lên, điều đó càng được bộc lộ
rõ hơn.
-Anh sẽ mách ba mày không lo học mà cứ facebook, yahoo, chát chít.
Liệu hồn mà nghe cải lương đi nhóc.
Bảo giở giọng hù dọa. Nói gì chứ cứ đem
ông Lâm ra làNamsợ hơn sợ ma. Bảo không có cách trị cô nhưng ông Lâm thì có. Bảo
biết rõ, ba mình phản đối kịch liệt chuyện kết bạn qua mạng, với lại Nam còn
chưa tốt nghiệp, chắc chắn ba sẽ tịch thu máy tính. Nghĩ đến giây phút cô em gái
quỳ dưới chân xin ba thứ lỗi, mắt mũi lem nhem là Bảo sướng rơn cả người. Những
gì anh không có được thì con nhóc này đừng hòng có.
-Hai cứ thử mách ba đi!
Hai