
/>-Giờ này ra chợ lượm đầu cá về hấp cho mày ăn hả? Mày nhìn đồng hồ coi, gần
ngọ rồi. Mua mì gói nấu đại đi.
Thơ ngồi gần đó, hình như là đang đi dự dạ tiệc trắng thì phải, đi làm báo
tường mà mặc quần lửng trắng, áo thun trắng, người ta chúi đầu làm còn cô thì
ngồi nhởn nhơ đọc báo. Chắc tính tìm ý tưởng qua mấy trang hình kia. Cũng ngứa
lắm rồi!!!
-Ăn mì nóng chết. Mua cơm hộp đi.
Bạn Trinh rụt rè nêu lên ý kiến.
-Cơm hộp khu này dở ồm, với lại mắc lắm.
-Tao có một đề nghị… Mình nói má Năm gọi điện thoại cho thằng Hưng kêu nó qua
đây chơi, sẵn tiện ghé quán Thảo Nguyên mua giùm cái lẩu Thái luôn. Đỡ tốn tiền
mà còn được ăn ngon.
-Sao mày biết nó sẽ không lấy tiền? Nó lấy rồi mày bứt lông mi trừ nợ nha,
một cọng một ngàn, nhắm trả chừng tám chục cọng là mắt mày còn giống mắt con
người không?
-Chừng nào tao gọi thì nó lấy, con Nam gọi mà, thì cứ giả bộ đưa tiền, nó mà
lấy thì… mỗi đứa góp lại đưa.
-Vậy nếu nó lấy thiệt thì khoản đó mày bù nha!?
Ngọc nhấn mạnh từng chữ. Làm như nhà Hưng có cái máy in tiền vậy. Thơ nhún
vai và cũng nhấn rất mạnh.
-Tao trả, mỗi đứa đưa 10 ngàn đây, mua cái lẩu, thiếu nhiêu tao bù.
Tổng cộng 12 đứa, cả thảy 120 ngàn, nhắm mua đủ bông băng với thuốc đỏ không
ta? Chắc là đủ.
-Nam, mày gọi coi, hỏi nó đang làm gì?
-Làm vậy kì cục thấy mồ, hôm bữa mới ăn của thằng nhỏ hết chầu kem rồi, giờ
ăn tới lẩu, bụng tụi bây cũng dễ tiêu dữ, nuốt trôi quá.
-Có gì mà kì? Không tiêu thì mày mua thuốc về uống cho tiêu, với lại tụi tao
chỉ ăn ké theo cái tên của của mày thôi. Lỡ nó có đi rêu rao cũng rêu rao tên
mày chứ tụi tao ăn nhập gì ở đây? Gọi đại đi má, gần 11 giờ rồi kìa. Nó qua mua
xong cũng đúng ngọ luôn. Lúc đó là nói sao vừa ăn vừa cắm đèn cầy màu đỏ à!
Rồi thì Nam cũng lôi điện thoại ra nhắm mắt nhắm mũi gọi đại cho
Hưng.
-Một phút mặc niệm coi tụi bây! Rần rần vậy tao gọi đi đâu?… Alô, Hưng
hả?… Đang ở đâu vậy?… Chủ nhật mà không có đi đâu chơi hết trơn hả?
-Con này sao nay điệu dữ vậy?
Thơ bỏ hẳn tờ báo lên bàn, ngồi nhìn.
-Nó không điệu thì đào đâu ra cái lẩu cho mày, mày ăn bún với nước sôi được
không? Được thì tao kêu nó tắt máy.
Lam thì dẹp luôn tờ báo tường còn dở dang.
-Vậy qua nhà anh Duy chơi không? Tụi tui đang làm báo tường nè? … Ừ, khoảng
chừng nào tới?… Khoảng 20 phút nữa hả, tụi tui chờ đây nha. À, có gì chút đi
ngang quán Thảo Nguyên, Hưng mua giùm hai cái lẩu Thái nha.
-Má làm quá, một cái còn không có tiền trả? Hai cái để đi tù mọt gông hả?
-Ít ớt, ít bún mà nhiều rau, rau lấy rau muống bào không thôi nha, đừng lấy
rau đắng. Lẩu thì đừng bỏ gan nha Hưng… Tại ở đây không đứa nào có xe hết trơn
đó. Phiền Hưng quá, ngại ghê, có gì tụi tui gửi tiền lại cho há… Vậy nha!
-Chút nữa thằng Hưng tới là mày nhét mấy cái xe đạp vô trong miệng nó hết
nha, nghĩ sao muốn mở cửa hàng bán xe đạp ở đây mà nói không có chiếc nào? Nhiều
khi tao hay suy nghĩ, chắc mai mốt xuống “dưới” người thường bị tra khảo chừng
hai ba lần là đủ còn mày chắc bỏ vô máy xay xong rồi đánh bông lên mới hết tội
quá!
Thơ làm tài lanh, Nam vừa cúp máy là chen vô trong miệng cướp lời.
-Ủa? Chứ mày gọi điện thoại cho nó nhờ mua lẩu mà… Alô, Hưng hả? Rảnh không,
mua giùm hai cái lẩu đem qua nhà anh Duy giùm nha, rồi cúp hả? Rồi mày nghĩ lẩu
nó rớt từ trên sân thượng rớt xuống cho mày hả? Tao mượn anh Duy cho mày cái bếp
gas nè, lên sân thượng hứng đi, rồi châm lửa ăn luôn.
-Alô, dạ… tụi em đang ở nhà anh Duy. Làm gần xong rồi thầy…
Ngọc nghe điện thoại từ thầy Giang và trả lời bằng một cái giọng nghẹn
ngào.
-Chắc xong được cái tựa quá!
Duy tắc lưỡi. Nãy giờ mới thấy anh lên tiếng.
-Dạ, thôi được rồi, phiền thầy quá. Với lại nhà anh Duy xa lắm thầy ơi.
-Ổng qua ổng nhìn tờ báo là ổng cười chắc chết.
Trinh bỏ cây viết xuống, giơ thành quả của mình lên, giống y chang một nồi
nồi chè đậu xanh đầy đủ màu sắc và gia vị.
-Ờ, ổng sẽ cười cho mày nhờ.
Cô gái phía đối diện bổ sung.
-Dạ… dạ… thầy đi tới đường Cao Thắng, rẽ qua Hoàng Văn Thụ… Khi nào tới thầy
gọi điện thoại, tại chuông nhà bị hư rồi. Dạ…
Rồi hít một hơi dài, thở xong, Ngọc mới can đảm để tường thuật chi tiết.
-Thầy nói ổng qua coi làm tới đâu rồi. Mà cái tình hình này thì cho tới sáng
chủ nhật tuần sau cũng chưa đâu tới đâu!
-Làm đại đi, kiếm bông lá gì đó dán vào cho đầy giấy đi. Ra bứt mấy trái cau
bên kia đường gắn vô.
Chắc là tiếng của Thơ, vì chỉ có mỗi cô này dám sáng tạo vậy thôi.
-Bứt nguyên tàu lá kìa, dán nó đầy hơn, xong rồi ông thầy đem mày ra căng tay
đóng vào luôn há.
Lam bắt đầu nổi quạu. Im luôn!
-Tao… tao có ý kiến.
Nam giơ tay lên một cách rụt rè.
-Chút nữa thầy qua, ổng sẽ nhìn tờ báo… Ổng sẽ rủa từ trên đầu rủa xuống… Rồi
thằng Hưng khiê