
ng quầy phục vụ không hề để tâm đến
thái độ của Bảo. Thay đổi chóng vánh. Nam cảm nhận được, Bảo không ghét Duy
nhưng anh đang lo lắng một điều gì đó. Duy sẽ tổn hại đến Nam chăng?
-Hai có vẻ không thích anh Duy.
-Em thấy vậy hả?
Bảo cố trấn tĩnh, ít ra bây giờ Nam vẫn khỏe mạnh ngồi trước mặt anh, không
lí do gì anh phải lo lắng quá như vậy. Duy sẽ không thể làm gì cô khi anh còn ở
nơi này.
-Không. Không ghét nhưng cũng không thích.
Bảo không có lí do để ghét Duy, nếu không muốn nói mọi thứ của hôm nay có một
phần lỗi của anh gây ra. Nếu Bảo không đưa ra cái thời hạn 5 năm kia để kéo dài
thời gian thì có lẽ Duy đã không giận dữ trở về chỉ để dồn ép Nam vào chỗ chết
như vậy.
Bảo vẫn nghĩ rằng Duy chưa thực hiện cái ý định điên rồ ấy, em gái anh vẫn
mạnh khỏe và yêu đời như trước đây. Nhưng có lẽ anh đã lầm, sai lầm của Bảo là
không phát hiện ra sự thay đổi của Nam. Thật ra, Duy đã hành động, ngay cái hôm
đầu tiên anh bước vào lớp 12A7.
-Hai với anh Duy có thân không? Ý em là trước khi anh ấy ra nước ngoài
đó.
-À… ờ… thì… cũng không thân lắm.
Ai cũng có yếu điểm của mình. Nam biết lúc cô nói dối Bảo, anh phát hiện ra.
Nhưng anh đâu biết rằng mình nói dối còn tệ hơn cả cô. Nam mỉm cười, hóa ra Duy
và Bảo thân thiết hơn cô nghĩ.
-Thức uống của quý khách đây ạ!
-Cám ơn anh!
Duy đặt hai ly trà sữa thơm nồng xuống bàn, cúi đầu quay vào trong. Nam
nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng của Duy, bất giác cô cảm thấy anh thật lẻ loi và
cô độc. Không hiểu sao lại như vậy nữa, ngay cả cô cũng không hiểu chính
mình.
-Hai, hình lúc nhỏ của em. Hai có đưa cho ai không?
Bảo bị sặc, ngẩng mặt lên nhìn Nam. Hình lúc nhỏ của Nam trông siêu ngố, nghĩ
đến chỉ khiến anh muốn cười. Cô chống cằm, chăm chú đợi câu trả lời của anh. Cô
hi vọng không phải là ông anh trai này bán đứng mình.
-Không.
Vậy thì làm sao mà Băng Đại Ca có được chỗ hình đó? Hỏi và hỏi. Đăm chiêu.
Nam chìm vào suy tư một mình. Bảo ngắm nhìn khắp quán trà sữa. Nhỏ nhắn nhưng
rất dễ thương. Tự nhiên anh lại có suy nghĩ: Duy khó khăn tới mức phải đi làm
thêm ở đây sao?
-Hai.
-Gì vậy?
-Trên facebook á, Hai có kết bạn với ai tên là Harmonica Lee không?
-Không. Tên gì lạ vậy?
Harmonica Lee là một facebook-er, cũng là một người bạn mới quen nhưng thật
ra thì cũng chẳng quen gì. Đơn giản Nam cảm thấy người đó đồng cảm với mình,
những dòng tâm sự cô viết trên tường nhà đều được người đó bình luận rất sâu sắc
và ý nghĩa.
-Mắc tè. Em đi trút bầu tâm sự đây. Nhường Hai uống đó.
Nam đẩy ly trà sữa kiwi qua cho Bảo, kéo ghế đi tìm nhà vệ sinh. Một anh phục
vụ hướng dẫn cho cô rẽvào lối đi nhỏ bên hông quầy phục vụ. Nam cám ơn cho lịch
sự rồi cắm đầu đi thẳng. Cô sợ ánh mắt Duyđang hướng theo mình.
-Vẫn chưa nói?
Duy đột ngột ngồi xuống chiếc ghế của Nam, Bảo nhìn anh, lắc đầu. Làm sao Bảo
có thể nói ra được trong khi ngần ấy thời gian anh đã che giấu? Duy nhếch môi
cười, Bảo không hiểu hết tầng nghĩa sâu xa đằng sau nụ cười ấy.
-Mày vẫn vậy.
Không dứt khoác được.
-Tao không máu lạnh như mày.
Đúng vậy, Bảo không như Duy. Anh nóng tính, còn Duy rất lạnh lùng. Vậy mà cả
hai đã từng là bạn thân của nhau rất lâu. Lâu đến nỗi Bảo đã từng nghĩ rằng anh
và cậu bạn này có khi nào thuộc giới tính thứ ba hay không?
-Muốn bảo vệ con nhóc đó đến vậy cơ à? Theo cách nào đây Bảo? Anh trai? Hay
là…
-Mày thôi đi Duy. Người chết không thể sống lại được. Dù Nam có chết đi thì
họ cũng không thể về với tụi mình mà. Mày biết rõ vậy mà Duy. Tại sao vẫn cố
chấp? Con bé không có tội.
-Với mày thì không. Nhưng tao thì có. Nếu mày đã phân rõ tình cảm với tao và
con nhóc ấy thì nên biết mình phải làm gì để bảo vệ nó. Tao… bằng mọi giá phải
tiễn con nhóc đó sang bên kia thế giới. Từ từ và từng chút một.
Bảo ngây người, bạn thân của anh sao có thể tàn nhẫn đến vậy? Dù biết ý định
trả thù trong Duy vô cùng mãnh liệt nhưng anh không ngờ là nó lại như thế này.
Duy bỏ đi, Nam vào ngồi trở lại. Đôi mắt đen thơ ngây nhìn Bảo, phải làm sao để
không vấy bẩn sự trong sáng và thánh thiện của cô gái này? Trong khi cái quá khứ
ấy vẫn không thể xóa nhòa trong mắt Duy.
……..
Rồi ánh trăng tàn, mặt trời mọc lại, leo tuốt qua mấy ngọn sào, phô cái vẻ
hoàn mĩ mà hàng tỉ năm qua vốn dĩ vẫn thế. Trông lên trên trời mây trắng như
bông, chim lượn chim bay dập dìu, đại ý là khung cảnh thiên nhiên rất tươi đẹp,
thiên thời địa lợi còn ở dưới cổng nhà Duy thì… nhân chẳng hòa.
Cái số là tổ Tư quyết định chọn nhà Duy để tập trung làm báo tường. Chủ nhật
đi cả bè cả lũ cho vui. Ý kiến của Nam là để cái Hội phụ nữ này quậy banh nhà
banh cửa mới hả được phần nào cơn giận. Nhưng mà..
-Ui, mày cứ lấy ra ăn đại cái coi có chết ai không? Mình ăn trước nhà ổng mà,
chứ mày có lấy bao bố vừa trùm đầu vừa nhai đâu, người ta đi qua