
yễn Tường Nam. Và trên
bảng điểm danh của 12A21 cũng có một học sinh vắng- Trần Hiểu Kỳ.
Nhận được tin báo từ Cà Mau, ông nội của Ngọc qua đời vì tuổi già. Ông Hòa-
ba của Ngọc thu xếp việc buôn bán ở chợ, Ngọc và em trai cô buộc phải nghỉ học,
tức tốc đi chuyến xe sớm nhất trở về quê nội kịp dự đám tang. Trước khi lên
đường, tối hôm chủ nhật, Bảo có gọi điện hỏi cô về tình hình của Nam. Ngọc đã
hẹn gặp Bảo tại bến xe trước khi cô đi.
Sau một giấc ngủ dài, đoạn đường từ Sài Gòn về Cà Mau lấy đi khá nhiều sức
lực của Ngọc mặc dù chỉ việc lên xe và ngủ. Cô biết mảnh đất Sài Gòn ấy dường
như là lựa chọn sai lầm của mình. Nhưng cho đến giờ cô vẫn không hối hận. Và cả
việc thầm thích Bảo cũng vậy.
Lần đầu tiên Bảo có ấn tượng với Ngọc là sau khi cô giết chết nhân vật của
Nam trong game, anh là người cho Nam uống thuốc hồi sinh. Sau đó xảy ra một trận
cãi vả rất dễ thương, mà đó là nguyên nhân buộc chặt Nam và Ngọc lại với nhau
sau này.
Khi biết cô bạn trong game lại là bạn học chung lớp, ngồi chung bàn với mình,
Ngọc thật sự tin vào thứ gọi là duyên số. Có quá nhiều thứ trùng hợp lẫn vô tình
xảy ra quanh cuộc sống của cô và Nam- hai cô gái không hề nổi trội về phương
diện sắc đẹp.
Ngọc tự ti với bản thân của mình, cô mập mạp và không xinh xắn, vì thế ngay
cả việc thích một người cô cũng không dám. Nhưng Bảo là người đầu tiên làm cho
con tim nhỏ bé của Ngọc đập loạn nhịp. Trên chuyến xe buýt đến nhà Nam lần đầu,
cô đã tình cờ được anh nhường ghế ngồi. Và sau đó cô lại đi theo anh như một
phản xạ bình thường nhất. Mặc dù địa chỉ mà cô cần đến chính là nhà của anh.
Trùng hợp. Hay ngẫu nhiên?
Bước xuống khỏi chuyến xe đò, không khí của biển, của đồng quê xen lẫn xộc
vào mũi. Đã lâu lắm rồi Ngọc không trở lại Cà Mau, nơi cô đã sinh ra. Tạm gác
những chuyện không vui ở thành phố xa hoa ấy sang một bên, tạm đặt Bảo vào một
góc nhỏ trong trái tim, Ngọc quyết tâm chôn chặt tình cảm của mình.
Cà Mau không giống Sài Gòn, mảnh đất cuối cùng của Tổ quốc, mỗi khi nhắc đến
cô đều tự hào khi đã sinh ra ở nơi đây. Bán đảo anh hùng đầy máu lửa, giữ yên
một bến bờ của đất nước.
Người ta nói mỗi con người khi sinh ra đều là một nửa mảnh ghép, nửa còn lại
ở đâu đó trong thế giới bao la này, vấn đề là làm cách nào để ta có thể nhận ra
được nửa còn lại ấy. Mảnh ghép của Ngọc, cô đã từng mong đó là Bảo. Nhưng có lẽ
là không phải. Ừ, có lẽ thôi!
Xem như chuyến đi lần này, cô sẽ thả mình vào hồn quê, sẽ không để hình bóng
của Bảo đeo bám mình nữa. Rồi khi trở lại Sài Gòn, cô sẽ trở lại là người bạn
thân của Nam, đứng bên cạnh anh dưới danh nghĩa là một cô em gái như lời anh đã
nói.
-Tạm biệt tình yêu của em…
Kí ức những giây phút đầu khi đôi ta gặp nhau chốn nào.
Khoảnh khắc dấu yêu bên anh dâng lên ngập tràn trong trái tim.
Và còn thật nhiều thêm bao kỉ niệm.
Em sẽ giữ riêng trong lòng. Một góc nhỏ cho anh mãi trong đời.
……
-Alô, Đoàn trường thông báo, giờ ra chơi mời ban cán sự chi Đoàn của các lớp
về văn phòng Đoàn. Xin nhắc lại, giờ ra chơi, mời ban cán sự chi Đoàn của các
lớp về văn phòng Đoàn.
Nam trườn dài trên bàn học, mệt mỏi với tiết Hóa Học vừa rồi và cả tiết Vật
Lí sắp đến. Nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh, Ngọc vắng học khiến không khí của cả tổ
như chùn xuống hẳn. Về quê mà cũng không báo với Nam một tiếng, mãi đến khi đến
nơi rồi mới chịu nhắn tin.
Chiều hôm qua, lần đầu cô gặp anh bạn Tạ Thế, người mà Kỳ rất thương nhưng
lại vô cùng ghét. Anh đưa cô về nhà cùng với Kỳ, còn đích thân xin lỗi ông Lâm
và Bảo vì việc dự sinh nhật môt người bạn nên cô qua đêm bên ngoài mà không xin
phép gia đình.
Thiên đâu có lỗi, tự nhiên kéo anh vào việc của mình, lại còn phải đứng ra
xin lỗi thay cho mình, Nam cứ cảm thấy ray rứt thế nào. Trong đầu cô chỉ nhớ là,
sau khi chạy bán sống bán chết thoát khỏi nhà Duy thì cô ngất đi. Sau đó tỉnh
lại ở bệnh viện, bên cạnh là Kỳ. Hết. Chẳng nhớ gì nữa.
Kỳ đưa cho Nam một túi toàn là thuốc, Thiên còn nói đó là thuốc bổ. Bác sĩ
nói thì đương nhiên Nam phải nghe, cô ngoan ngoãn nhận lấy và cám ơn anh, chỉ
sau câu nói thế này. “Học hành nhiều quá dẫn đến cơ thể suy nhược và ngất xỉu,
em nên uống thuốc đầy đủ sau ba bữa ăn để tránh ngất xỉu nữa. Anh không lấy tiền
đâu.” Ngu gì không lấy. Nam cười hí hửng. Cô còn nghĩ rằng, với số thuốc này thì
chắc chắn học kì tới mình sẽ đánh bại tên đại ca họ Băng đang đeo phone nằm ngủ
rất ngon trong giờ Hóa học vừa rồi.
Bây giờ thì Nam cảm thấy cơ thể rất khỏe mạnh, chắc do số thuốc bổ kia. Nghĩ
lại thì Tạ Thế cũng không đến nỗi nào. Anh rất đẹp trai, đúng với những gì Kỳ
miêu tả, vô cùng lãng tử và hào hoa. Người như vậy mà nói chưa có bạn gái thì
khó mà tin được.
-Nam, lát chờ Hưng đi họp nữa nha.
-Ok!
Nam cười tươi với Hưng, khiến anh ngẩn người đôi chút, bên cạnh, Duy động đậy
mái đầu. Cô không nói gì thêm, lôi sách vở Vật Lí ra xem bài, không khéo lát nữ