
nh trống lảng
- Anh tên Hùng, 21 tuổi. Nhân tiện anh giới thiệu luôn mấy thằng bạn của anh- Nói rồi Hùng chỉ tay vào từng người một- Kia là Phong, 15 tuổi ngồi kế bên là Long 21 tuổi
- Chào chị - Phong giơ tay lên chào
- Chào nhóc- Hạ cười- Mà mấy anh đến bar làm gì vậy ?- Hạ hỏi
- Thì cũng có chút việc giống em- Hùng cười tươi – À, em 22 tuổi phải không ?
- Nhóc có biết điều bất lịch sự nhất khi nói chuyện với phụ nữ là hỏi tên không vậy ?- Hạ lắc đầu
- Nhóc ?- Hùng đơ người
- 22 lớn hơn 21 không gọi là nhóc thì xưng anh hả ?- Hạ cười. \\ Lại bị dắt mũi rồi. Chán quá’
- 22 tuổi ư ? Anh không tin- Hùng cười.’ Mánh này cũ rồi cô bé ạ. Em không thể nào 22 tuổi được’ Hùng nghĩ thầm
- Nhóc không tin thì thôi. Chị cũng không hơi đâu mà giải thích với nhóc – Nói rồi Hạ thu dọn đồ đạc và đứng dậy
- 22 tuổi ư ? Cô có lộn không vậy ? Trẻ ranh như cô mà dám nói dối trước mặt người lớn sao ?- Long thản nhiên nói
- Anh Long ?- Ken và Phong đồng thanh
- Nói thật đi cô bé. Cùng lắm cô chỉ 16, 17 tuổi là cùng- Long thản nhiên phán
- Anh nói không sai- Hạ cười nhếch mép. Đột nhiên, Long cảm thấy nụ cười này rất quen – Nhưng với những người như thế này thì việc đó có sao đâu
- Cô bé 17 tuổi ư ?- Hùng đứng dậy đưa tay lên vuốt tóc Hạ. Lập tức, Hạ quay lại nhìn, một ánh mắt lạnh lẽo chết người. Nhưng Hùng vẫn tiếp tục đùa- Vậy thì ở đây chơi với bọn anh cái đã. Nào ngồi xuống cùng uống – Hùng níu tay Hạ. Lập tức Hạ gạt ra
- Tôi không có hứng- Hạ đáp. Bắt đầu thì vui nhưng bây giờ chán ngắt
- Sao lại không có hứng ?- Hùng hỏi
- Hay cô bé không biết uống rượu ? Nếu không biết thì ngồi xuống bọn anh dạy cho – Long cợt nhả
- Anh đoán cũng đúng đấy chứ- Hạ lại cười nhếch mép
- Vậy thì em uống đi. Không biết uống thì bây giờ uống- Hùng nói
- 1 li thôi cũng được- Phong và Ken đồng thanh
- 1 li ư ?- Hạ nhếch mép- Các người không muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi uống rượu đâu ?- Hạ nói như đe dọa
- Sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Chỉ là một li rượu thôi mà- Hùng nói
- Vậy được thôi. Có gì thì tự chịu nha- Hạ nói rồi cầm li rượu trên bàn. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Hạ. cô cầm chiếc li lên và uống một ngụm nhỏ. Nhưng rượu chưa kịp xuống cổ họng cô thì phụt ra ngoài. Tất cả chỗ rượu mà Hạ vừa uống bay thẳng vào người Hùng. Và ngay lập tức, Hạ nôn thốc vào người Hùng.
- Nhóc con …?- Hùng điên tiết. Hạ lấy khăn giấy lau miệng, mệt mỏi
- Tôi đã cảnh báo rồi. Đừng trách tôi- Hạ quay người bước ra phía cửa.
Đôi mắt Hạ bắt gặp một dáng hình quen thuộc đang dựa lưng vào cửa. Đó là Khoa. Anh đã đến từ bao giờ và đã chứng kiến toàn bộ sự việc. Hạ nhìn thấy Khoa thì sững người lại. Gương mặt lạnh lùng, vô cảm. Mấy vài giây sau, Hạ lấy lại được bình tĩnh. Khoa nhìn Hạ mỉm cười. Bốn người kia ngạc nhiên khi thấy hành động của Khoa
- Em ngày càng xinh đấy- Khoa tiến gần về phía Hạ
- Xin lỗi, tôi không quen anh- Hạ dửng dưng, lạnh lùng
- Không quen ư ?- Khoa hỏi lại. Hạ nhìn Khoa từ đầu đến chân. Anh đã thay đổi rất nhiều kể từ ngày đó
- Không quen- Hạ đáp gọn lỏn
- Không quen thì bây giờ quen- Khoa nói và lấy tay vuốt nhẹ lên tóc Hạ
- Không có hứng- Hạ đáp rồi bỏ đi. Nhưng cánh tay Hạ bị Khoa kéo lại. Mất đà Hạ ngã vào người Khoa. Khoa ôm Hạ
- Nhưng anh lại có hứng- Khoa dịu dàng. Bốn người kia nhìn hai người họ nhưu vật thể từ trên trời rơi xuống
- Chẳng liên quan- Hạ dứt lời. Khoa ôm chặt Hạ hơn
- Người em rất ấm đó, em biết không ?- Khoa thì thào vào tai Hạ
- Tôi không cần sự thương hại của anh- Hạ lạnh lùng nói. Nghe xong, Khoa buông Hạ ra.
Hạ nhìn Khoa. Đôi mắt vô cảm rồi bỏ đi. Khoa thấy vậy lập tức chạy theo để lại 4 con người còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra
Hạ lao ra khỏi quán bỏ chiếc mũ lưỡi chai ra rồi nhanh chóng đội mũ bảo hiểm vào. Chẳng mấy chốc, chiếc xe mô tô lao nhanh với vận tốc lớn trên đường. Hạ muốn đi thật nhanh để gió có thể lau đi những giọt nước mắt vô hình trên gương mặt cô. Vết thương đã lành nhưng bị khơi dậy, bị cứa bởi mũi dao đau đớn.
Khoa thấy Hạ cũng lập tức phóng chiếc ô tô yêu quý của mình đuổi theo Hạ. Anh đã chờ rất lâu để có được giây phút này, giây phút anh được gặp lại người con gái đó, người con gái mang tên Lam Hạ. Lam Hạ vẫn thế. Một vẻ đẹp đầy thánh thiện nhưng buồn. Cô luôn mang rất nhiều bí ẩn mà anh muốn mình là người khám phá, là người cởi những nút thắt mơ hồ trong lòng cô. Nhưng anh đã làm cái điều mà anh cảm thấy hối hận vô cùng : anh đã đẩy cô đến bên cạnh tên khốn đó. Trong những năm qua anh luôn ước một điều là có thể quay lại cái ngày đó để bản tính háu thắng của anh không che đi tình yêu quá lớn mà anh dành cho cô.
Chiếc xe mô tô dừng lại trên bờ biển. Hạ xuống xe, đi ra bờ biển. Vài phút sau,