
gì mà như ma mình đi đâu cũng biết- Kiên lẩm bẩm
- Chị nghe được đó- Hạ nói
- Tai thính như…- Kiên chưa kịp nói hết câu thì Hạ xen vào
- Em mà nói nữa là tối về nhịn ăn đấy- Hạ cười vang.
chap 60 (tiếp)
…. Hạ đi lên cầu thang, về lớp thì bắt gặp cảnh Liên đang ôm Khoa. Hạ lướt qua hai người đó nhìn họ với ánh mắt vô cảm, cười nhạt. Khoa thấy Hạ vội gạt tay Liên ra
- Tôi đã nói với cô chúng ta không có gì cả- Khoa lạnh lùng
- Nhưng em đã trao cái quý giá nhất của con gái cho anh – Liên kể lể
- Tôi không mướn cô làm chuyện đó. Hơn nữa tôi đã trả cô đủ rồi hay cô chê ít ?- Khoa cáu
- Em yêu anh – Liên bật khóc và nói
- Yêu tôi hay yêu tiền của tôi ?- Khoa nhếch mép- Chẳng phải cô yêu thằng Hoàng lớp 12 A1 sao ? Nghe nói hai người yêu nhau thắm thiết lắm cơ mà? Yêu nhau 5 năm trời rồi mà bây giờ lại nói yêu tôi ư ?
- Em không yêu anh ta – Liên hét lên
- Phải, cậu ta đã hết giá trị lợi dụng với cô. Còn tôi là món hời béo bở phải không ?- Khoa nói
- Không, không phải vậy. Em yêu anh- Liên nói
- Cô dẹp ngay vụ đó di. Tôi không cần cô- Nói rồi, Khoa bỏ đi. Anh đi thẳng lên tầng năm
Chỉ còn lại một mình Liên. Liên khóc và oán trách Hạ. Chẳng phải cô đang ôm anh, đang có thể biến anh thành người yêu thì con nhỏ kia đi qua phá vỡ giấc mơ của cô. Con nhỏ đó thật đáng ghét. Đúng là xúi quẩy mà. Con nhỏ đó phải trả giá cho những gì nó đã gây ra.
… Khoa bước thật nhanh và cuốic ùng Khoa đã đuổi kịp Hạ. Khoa nắm lấy tay Hạ giật lại. Hạ hơi mất đà, suýt ngã nhưng vẫn có thể lấy lại thăng bằng
- Chuyện gì ?- Hạ lạnh lùng
- Mọi chuyện không như em nhìn thấy đâu. Cô ta không có quan hệ gì với anh hết- Khoa giải thích
- Liên quan gì đến tôi ?- Hạ thờ ơ- Tôi không là gì của anh nên không phải giải thích những điều đó- Hạ vừa dứt câu thì Khoa cười nhạt
- Vậy tại sao em cứu anh ?- Khoa hỏi
- Trả nợ- Nói rồi, Hạ nhanh chóng gạt tay Khoa ra- Tôi không có chuyện gì để nói với anh cả. Xin lỗi.
Dứt lời, Hạ bỏ đi. Khoa đứng như chôn chân xuống đât nhìn theo Hạ. Không liên quan đến em ? Sao em vô tình, thờ ơ với anh đến như vậy. Em không cảm thấy chút cảm giác nào hay sao ? Tức giận hay thậm chí khinh bỉ cũng được. Giá em tỏ thái độ hay hản ứng gì còn hơn em lặng im đến như vậy.
Anh sợ, sợ lắm em biết không ? Sợ cái thái độ dửng dưng đó của em ? Chẳng nhẽ em chỉ coi anh như người dưng hay sao ? rốt cuộc anh chẳng là gì với em…
Hạ cứ đi, cứ đi, mặc cho lòng cô đang trào dâng cảm xúc. Cô đọc được những gì Khoa nghĩ: ‘ Anh cứ coi như vậy đi. Anh chẳng là gì với em cả. Cứ như vậy đi. Tốt cho anh, cho em và cho cả Trung nữa. Em không thể nói anh không là gì với em, cũng không thể nói em không cần anh. Nhưng bây giờ đó không phải là tình yêu nữa, không còn là tình yêu mà chỉ còn là sự đau khổ. Ở gần nhau, cả 2 chúng ta sẽ đau khổ.quên đi, phải quên đi. Hãy để gió cuốn đi tất cả kí ức, tất cả mọi thứ…’
…. Ở bệnh viện
Bác sĩ Minh nhanh chóng gọi điện báo tin sau khi phát hiện sự việc bất thường
- Có chuyện không hay rồi chú ạ ?- Bác sĩ Minh lên tiếng
- Chuyện gì?- Ông Mạnh vẫn bình tĩnh
- Họ đã hành động. Cứ cái đà này thì cuối tuần này sẽ xảy ra cuộc chiến- Bác sĩ Minh nói giọng lo lắng
- Nhanh thật đấy. Chắc ông ta không chờ được nữa rồi. Cháu chuẩn bị chu đáo nhé. Mai ta về- Ông mạnh nói rồi thở dài
- Vâng ạ- Bác sĩ Minh cúp máy gương mặt không vui vẻ chút nào
- Ba bảo thế nà hả anh ?- Yến qay ra hỏi
- Chuẩn bị mọi thứ mai chú về- Bác sĩ Minh thở dài
- Thế có nói cho Hạ biết không ?- Yến hỏi
- Cuyện gì ?- Bác sĩ Minh hỏi lại
- Chuyện đó- Yến đáp
- Em nghĩ Ceo sẽ chịu nổi cú sốc đó chăng ? Mọi chuyện từ lâu đã quá sức đối với con bé. Cuộc sống quá phũ phàng với nó- Anh nói
- Nhưng sớm muộn gì Hạ cũng sẽ biết- Yến nói. Tất nhiên là anh biết. Anh biết sớm muộn gì Ceo cũng sẽ biết điều này. Nhưng anh vẫn muốn giấu. Đơn giản vì anh muốn bảo vệ Ceo, muốn cô ít nhất cũng có những tháng ngày không bận tâm đến điều gì
- Chuyện đó tính sau- Anh lại thở dài- bây giờ chúng ta phải đi lo mọi chuyện đã
- Cũng được- Yến nhũn vai.
... Ở một căn phòng cách đó không xa
- Chúng ta sẽ sớm gặp nhau thôi- Người đàn ông cất tiếng nói lạnh lẽo
- Ông nghĩ vậy ư ?- Ông Mạnh ở đầu dây bên kia cười lớn
- Sắp rồi- Người đàn ông vẫn lạnh lùng
- Sắp ư ?- Ông Mạn vẫn thản nhiên- Tôi sẽ khiến ông không được toại nguyện đâu
- Chuyện gì ? Tất cả đã nằm trong kế hoạch của tôi rồi- Người đàn ông dửng dưng
- Điều mà ông muốn nhất chẳng phải là gặp con bé sao ?- Ông Mạnh cười- Vậy cứ ở đó mà đợi đi. Ông sẽ không bao giờ gặp được nó
- Ông nghĩ tôi không đủ sức ư ? Ông lầm rồi- Người đàn ông hơi giận dữ
-