
y. Chợt điện thoại Khoa reo lên
- Alo- Khoa hơi bực mình
- Khoa à con- Người đàn ông lạnh lùng nói. Khoa giật mình
- Chú có việc gì kiếm con ạ ?- Khoa đổi giọng
- Có chút thay đổi trong kế hoạch con à. Cuối tuần chúng ta sẽ tấn công- Người đàn ông nói
- Sớm thế ạ ?- Khoa sững người
- Hành động của chúng ta đã bị phát giác. Bây giờ chỉ còn cách đẩy nhanh tiến độ, thêm thời gian thì tăng phần thắng cho bọn họ mà thôi- Người đàn ông nói
- Con biết rồi ạ. Thế còn chuyện của Hạ ?- Khoa tiếp tục hỏi
- Con hãy nói cho nó biết - Người đàn ông ra lệnh
- Nếu con nói chỉ sợ cô ấy không tin thôi- Khoa đáp- Với cô ấy con đã không còn quan trọng nữa
- Chuyện này…- Người đàn ông bỏ lửng câu- Thôi được, ta cho con 2 ngày suy nghĩ. Như vậy là quá nhiều rồi đấy. Con nên nhớ con bé là lá bài quyết định trong ván cờ này. Và cũng đừng dùng trái tim cùng thứ tình yêu ngu ngốc của con để quyết định chuyện này. Nếu có sai sót, ta sẽ trừng phạt con - Người đàn ông kiên quyết
- Vâng ạ. Con biết rồi. Con sẽ cố- Khoa nói xong thì đầu dây bên kia cúp máy.
Khoa thở dài. 2 ngày, quá ngắn. Nhưng anh biết người đó không thể chờ được nữa. 9 năm qua, anh sống với người đó. Khoảng thời gian ấy đủ để anh hiểu ông là người lạnh lùng và tàn nhẫn như thế nào. Đến ngay cả con gái mình, ông cũng chỉ coi là một thứ vũ khí, huống gì anh. Anh biết mình trong mắt ông cũng không hơn gì một công cụ dể giết người, để trả thù. Nhưng anh can tâm tình nguyện, anh làm vì ông với anh có ơn như chính bố mẹ ruột vậy. chính ông đã chăm sóc anh như con khi người ta vứt bỏ anh. Và từ ngày đó anh cũng đã hứa với ông rằng dù có hy sinh cả mạng sống vì ông anh cũng không tiếc.Với anh, ông là tất cả
Trong văn phòng của Long
- Nể tình, em là em gái của anh Khoa nên mới có ưu đãi đặc biệt này- Long cười
- Ưu đãi cái đầu anh ý- Tường Vi bực tức- Có mỗi cái áo mà cứ làm như báu vật
- Em có thôi lải nhải đi không hả ?- Long nhắc nhở- cái áo đó không phải có ý nghĩa về vật chất mà là về tinh thần. Em hiểu không ?- Long nói
- Bầy đặt- Tường Vi bực tức đặt mạnh chồng hồ sơ xuống bàn- Quá 1 tiết rồi, em đi đây- Nói rồi, Tường Vi nhanh chóng ra khỏi phòng
- Em nhớ đó, hết giờ học em phải làm osin cho tôi đó- Long nói với theo
- Biết rồi, khổ lắm nói mãi- Tường Vi nói rồi đóng sập cái cửa lại. Long ở trong phòng mỉm cười hạnh phúc.
Số là, hôm nay khi vừa từ phòng hiệu trưởng bước ra định về luôn lớp nhưng không may Tường Vi lại đụng phải Long. Và xúi quẩy cho cô, anh đang cầm cốc cà phê thế là cà phê đổ hết vào chiếc áo sơ mi trắng của anh. Tường Vi đã xin lỗi, đã hứa sẽ giặt sạch áo. Nhưng cái tên đáng ghét đó không đồng ý và bắt cô phải làm osin cho hắn từ giờ đến hết tuần. Cái gì mà cái áo đó không phải có ý nghĩa về vật chất mà là về tinh thần. Đúng là bịp trẻ con. Có trời mới tin lời hắn nói là sự thật.
Chẳng qua, hắn là người của công ti đang có dự định đầu tư vào trường. Hắn dọa nếu không làm theo lời hắn sẽ méc hiệu trưởng và thế là việc Tường Vi bị đuổi học chỉ còn là thời gian. Vì thế, cô miễn cưỡng phải chấp nhận điều kiện này. Đúng là xui hết chỗ nói, mới đầu tuần mà lại thế này…
chap 63 (tiếp)
…. Sau tiết hai, Hạ cũng lên lớp.
- Xin giới thiệu với các em hôm nay chúng ta có học sinh mới. Các em cho một tràng vỗ tay nào- Cả lớp vỗ tay nhưng không mấy hứng thú với việc này. Xưa nay, vào lớp D chỉ có toàn con gái thui. Con trai phải gọi là cực hiếm đặc biệt là lớp học thiên về môn văn hơn. Tường Vi bước vào nhí nhảnh
- Xin chào tất cả các bạn mình là Nguyễn Tường Vi- Tường Vi cười rạng rỡ. Hạ không chú ý mấy. Cô vẫn đang cắm cúi với quyển truyện của mình- Em có thể ngồi ở đâu ạ ?- Tường Vi hỏi
- Hay em ngồi cạnh Lam Hạ đi ?- Cô giáo mỉm cười và chỉ tay về phái bàn thứ tư cạnh cửa sổ
- Vâng ạ- Tường Vi lễ phép
- Các em giờ này ôn tập chuẩn bị kiểm tra học kì- Cô giáo nói. Tường Vi nhanh chóng đi về chỗ. Hạ vẫn chăm chú đọc truyện
- Chị- Tường Vi lay vai Hạ. Hạ thấy lạ, quay ra. Hạ hơi bất ngờ
- Em làm gì ở đây ?- Hạ hỏi
- Thì đi học- Tường Vi nhe nhởn
- Em mới khỏi mà- Hạ lo lắng
- Có tí thế đáng gì hả chị ?- Tường Vi cười. Lúc dó, Mai ở bàn trên quay xuống
- Tui là Mai rất vui được làm quen – Mai cười- Mà 2 người quen nhau hả ?
- Em gái song sinh của tui- Hạ nói
- Song sinh ? Sao chẳng bao giờ bà nói tới ?- Mai hỏi- Mà 2 người có giống nhau đâu
- Khác trứng- Hạ thản nhiên đáp- Mà song sinh đâu nhất thiết phải giống nhau
- Ừm, ha- Mai gật đầu- Tường Vi, bà làm gì mà giờ này mới vào lớp ?
- Tui gặp phải một thằng cha dở hơi- Tường Vi giận dữ
- Mấy em kia trật tự đi – Cô giáo nhắc
- Nói tiếp đi- Mai đề nghị- Không sợ đâu, cô ý hiền mà
- Tui và phải thằng cha đó.....