Pair of Vintage Old School Fru
Sẽ Còn Nắng Đợi Nơi Chân Trời

Sẽ Còn Nắng Đợi Nơi Chân Trời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324091

Bình chọn: 8.00/10/409 lượt.

là thằng nào?” – Mấy thằng kia quay lại.

“Đây chướng mắt cái cảnh bắt nạt con gái lắm nhé. Bỏ cô ấy ra!”

“Không bỏ đấy, mày làm gì được nào?”

“Làm được này này!”

Chưa dứt lời, Mạnh Bảo đã phi thẳng cục đá vừa nhặt được về phía thằng
đang hất hàm nhìn anh. Cục đá văng thẳng vào miệng hắn làm hắn gãy luôn
một cái răng. Hắn ngã nhào xuống đất trước sự bàng hoàng của mấy thằng
anh em. Chúng sợ quá bỏ luôn thủ lĩnh đang gãy răng lại mà chuồn. Gã thủ lĩnh vẫn ngoan cố đứng lên, giơ nắm đấm về phía Mạnh Bảo:

“Thằng khốn, mày biết tay tao!”

Mạnh Bảo chộp lấy cổ tay hắn, vặn mạnh một cái rồi đẩy ra:

“Yếu xìu!”

“Mày…mày…Mày đợi đấy!”

Tên thủ lĩnh tức nghẹn cổ nhưng không làm gì được, định quay mặt chạy đi thì:

“Định đi đâu?” – Giọng nói lạnh lùng vang lên khiến Mạnh Bảo ngỡ ngàng.

“Ơ…cô là…”

BỐP! Một cú đấm như sắt thép giáng thặt vào cái mặt đáng thương kia
khiến cho gã bất tỉnh ngã lăn ra. Mạnh Bảo vẫn đứng như trời trồng. Cái
thân hình to tướng của gã con trai ngã xuống hiện ra người vừa đánh hắn. Là cô gái đó! Đúng là cô, và giờ đây anh nhìn thấy cô trong khoảng cách gần như vậy. Vẫn là đôi mắt sắc lạnh ấy khiến anh rùng mình. Nhìn gần
mới thấy cô quá xinh đẹp. Gương mặt cô toát ra vẻ đẹp thanh thoát đến
từng đường nét, mái tóc của cô không buộc cao như ban nãy nữa mà buông
xoã ra tung bay trong gió khiến cô đẹp bội phần. Đó chính là nữ vận động viên võ thuật anh đã thấy ư? Anh không tin nổi, vì ban nãy cô mặc bộ
quần áo võ thuật màu trắng nhìn thật mạnh mẽ, hiên ngang còn giờ cô mặc
váy. Một chiếc váy màu xanh lam nhẹ giống chiếc váy của cô gái vừa được
anh cứu đây, trông cô mong manh như làn gió thổi qua. Ánh mắt cô, dường
như có điều gì đó buồn rầu ẩn chứa sau sự lạnh lùng đến đáng sợ, không
dung tha cho kẻ nào nhất là những kẻ như gã thủ lĩnh kia.

Cô gái không để ý đến Mạnh Bảo, tiến về phía cô gái kia:

“Đứng dậy! Chị bảo em đến đây à?”

“Nhưng mà em…”

“Nguy hiểm lắm, lần sau cứ ở nhà đợi chị thi xong. Mau về thôi.”

Cô đang định đi thì cô em gái vội níu lại:

“Anh chàng đẹp trai kia cứu em đó!”

“Thế à?” – Nữ vận động viên nhìn Mạnh Bảo – “Cám ơn anh!”

“Không có gì, tôi đi qua thì cứu thôi. Tại tôi không thích nhìn con gái bị bắt nạt.”

“Biết rồi, anh không phải nói nhiều vậy.” – Nói rồi cô quay đi.

“Ê này!” – Anh gọi cô và cô dừng lại – “Tôi biết tên cô được không?”

Cô gái thở dài:

“Anh lại là một kẻ muốn cưa cẩm tôi đấy à?”

“Cô đừng có tưởng bở! Tôi ấn tượng với tài năng đấu võ của cô nên tôi
mới muốn biết tên cô thôi. Tôi thèm gì có hứng với con gái như cô, sợ ăn đấm như gã kia lắm.”

“…”

“Nào, dẫu sao tôi cũng đã cứu em gái cô mà!”

Cô gái nghĩ mấy giây rồi buông một câu trước khi bước đi:

“Võ Thanh Linh!”

Tối đó là một buổi tối rất vui và tưng bừng trên đảo. Sự xuất hiện của Mạnh Duy đã làm cho tất cả mọi người hân hoan vì ai cũng biết đó là một tiền bối xuất sắc, dù là vận động viên chạy đua nhưng bất cứ lĩnh vực thể
thao nào, kể cả võ thuật thì cũng khó ai sánh kịp được. Dù chưa có giải
thì các đội đều được đến dự bữa tiệc mừng của gia đình Mạnh Duy.

Mạnh Bảo đi cùng bố đến bữa tiệc. Anh để ý ngay đến đội chiến thắng
Karate và nhìn thấy cô. Vẫn bộ đồng phục trắng và mái tóc dài buộc cao,
trông nhìn cô thật mạnh mẽ, đáng gờm, nhưng vẫn toát lên vẻ xinh đẹp đến lạ. Ở đó lại toàn là vận động viên nam nên cô vẫn được chú ý nhất,
nhưng cô chẳng thèm nhìn lấy một ai.

“Anh chàng đẹp trai, là anh à?” – Bỗng có tiếng gọi lanh lảnh vang lên.

Mạnh Bảo quay lại. Là cô em gái đó, có giọng nói hệt như Thanh Linh vậy, mỗi tội là giọng Thanh Linh nghe lạnh lùng hơn thôi chứ đều trong trẻo
nhẹ nhàng như nhau. Cô em gái này tính tình khác hẳn chị, thân thiện,
hay cười, chưa chi đã ngồi xuống cạnh Mạnh Bảo:

“Em không ngờ anh là con trai của chú Mạnh Duy đấy, em nghe nói chú ấy
rất giỏi nên chắc chắn anh cũng giỏi, đúng không nhỉ? Cám ơn anh đã cứu
em sáng nay!”

“Không có gì, em không sao là tốt rồi.”

“Nhưng mà sao anh chỉ hỏi tên chị gái em thế? Anh không hỏi em à?”

“Thì anh hay để ý những người chơi thể thao như thế, quên không hỏi em thôi. Em tên gì?”

“Em là Thanh Chi, em gái chị Linh, kém chị ý một tuổi thôi! Rất vui được biết anh Bảo. Anh thật đẹp trai và phong độ, em thích anh rồi đó. Hôm
nào đi chơi với em đi!” – Giọng Thanh Chi ngọt xớt.

Nhưng Thanh Chi chưa kịp ba hoa hết thì tiếng lạnh lùng của cô chị cắt ngang:

“Chi, đừng quấy rầy người ta nữa. Ra ngồi với chị.”

Mạnh Bảo ngẩng lên, không thể rời khỏi ánh mắt tuyệt đẹp của Thanh Linh.

“Chị này, để em nói chuyện với anh ấy tí!”

“Chị nói ra đây thì ra đi. Trông chỗ cho chị, chị ra đấu mấy bài.”

“Chị đấu gì vậy? Thi cả ngày rồi mà!”

“Hỏi nhiều vậy, đã là tiệc mừng thì phải có