
tế hiện nay ở nước mình thế nào – Ông Vũ Triết khinh thường, định đánh vào học thức
chưa được vũng chắc của một sinh viên năm hai như Hiểu Đồng.
Nhưng bất ngờ lả Hiểu Đồng lại có thể trả lời ông một cách trôi
chảy. Nhờ vào những tư liệu mà cô thu thập trong lúc giúp các giáo sư
soạn dề tài nguyên cứu.
- Thưa bác, nước ta tuy chưa thật sự phát triển nhưng nước ta lại tiềm
ẩn một khả năng dồi dào ….nhung chúng ta lại quá chú trọng vào việc xuất khẩu và nhập khẩu mà không chú trọng tới thị trường cũng như thị hiếu
của người dân trong nước. Chúng ta nên tỗ chức lại cơ cấu lại các yếu tố tổ chức, sản xuất, thị trường…hướng đến thị trường trong nước…. Chúng
ta nên tiến hành song song cùng lúc đưa những mặt hàng sản phẩm phù hợp
với yêu cầu của người tiêu dùng trong và ngoài nước….
Sau đó là những câu hỏi dồn dập và Hiểu Đồng đều xuất sắc trả lời làm thỏa mãn lòng họ. Trong khi Vũ Quỳnh cũng học khoa quản trị nhưng
trên Hiểu Đồng một năm, là bậc đàn chị nhưng cứ ấp úng trước các câu hỏi của các vị khách. Có người còn cố tình chế nhạo:
- Thì ra học ở nước ngoài không bằng học ở trong nước. Tốt nhất như
cháu nói nên phát triển trong nước trước rồi mới phát triển ở nước
ngoài.
Hiểu Đồng ngước mắt nhìn người đàn ông đó, ông ấy chính là người
lúc nãy đã đợ lời cho cô. Ông ấy thấy Hiểu Đồng nhìn mình liền nháy mắt
mĩm cười với cô. Hiểu Đồng cũng bày tỏ sự cảm kích của mình với ông ấy.
Ông ta thò tay vào trong túi áo, rút ra một tấm danh thiếp đưa cho Hiểu
Đồng.
- Hy vọng sau khi cháu ra trường sẽ ghé mắt đến công ty của bác. Bác
luôn để dành cho cháu một chỗ tốt nhất trong công ty của bác.
Hiểu Đồng lí nhí cám ơn rồi đưa hai tay ra nhận tấm danh thiếp.
- Ây da, tôi cũng định mời cô bé nhưng đã bị ông cướp trước rồi – Một
người nói đùa. Mọi người đều cười vui vẻ. Chỉ có cha con Vũ Quỳnh là tức muốn hộc máu, rõ ràng là muốn bỉ mặt Hiểu Đồng nhưng không ngờ lại làm
cô tỏa sáng.
Bà Mai Hoa vốn dĩ muốn đưa Hiểu Đồng đến đây để cô hiểu được khó
mà rút, thấy cao để cúi đầu. Bà hơi khó chịu vì bị cha con Vũ Quỳnh làm
hỏng chuyện. Sắc mặt bà kém vui, bà hỏi:
- Vậy bây giờ cháu đang ở đâu.
- Dạ cháu .. – Hiểu Đồng ngập ngừng, quả thật rất khó nói.
- Cô ấy đang ở chung nhà với Vĩnh Phong – Vũ Quỳnh vừa nói vừa nhếch mép cười .
- Vậy sao – Bà Mai Hoa lạnh lùng nói.
- Mẹ à! Chuyện là như vầy…- Vĩnh Phong định lên tiếng giải thích.
- Được rồi. Chuyện chơi bời của con mẹ không muốn nhắc đến. Bây giờ con còn đi học nên mẹ không nói nhưng sau này cưới vợ rồi nhất định phải
đoàn hoàng nghiêm chỉnh. Vợ con sẽ là người tương xứng với gia đình mình – Bà Mai Hoa nghiêm giọng ngắt lời Vĩnh Phong. Ngụ ý rõ ràng nhằm cho
Hiểu Đồng hiểu rằng cô hoàn toàn không xứng đáng làm con dâu của bà.
- Mẹ ! – Vĩnh Phong khó chịu gắt lên, cậu nắm lấy tay Hiểu Đồng kéo cô
đứng lên, mạnh đến nỗi chiếc ghế cậu đang ngồi ngã bật ra phía sau – Tụi con xin phép ra về.
- Đứng lại ! Vĩnh Phong, sao con có thể vô phép tắc ra về trước các bậc chú bác như thế chứ - Bà Mai Hoa lần này không thể kiềm chế nộ khí của
mình, mắt bà trừng trừng Vĩnh phong và Hiểu Đồng nhưng sau đó dịu lại,
bà lấy giọng ôn hòa nói – Con làm vậy sẽ khiến Hiểu Đồng khó xử đó. Con
hỏi xem Hiểu Đồng có muốn đi hay không mới được chứ.
Bà ta quả là một con cáo già dày dạng kinh nghiệm, chỉ cần dùng
chiêu này thì đã có thể bắt Hiểu Đồng với Vĩnh Phong phải ở lại. Nếu
Vĩnh Phong không nghe lời bà thì cậu cũng phải ở lại, cậu buộc phải ngồi lại vì Hiểu Đồng. Mà Hiểu Đồng chắc chắn phải ở lại. Nếu như cô muốn
lấy lòng bà, muốn tạo ấn tượng trong mắt bà thì cô chắc chắc ở lại.
- Vĩnh Phong, chúng ta ở lại đi – Ánh mắt cương quyết của hiểu Đồng
khiến Vĩnh Phong vừa lo lắng vừa yên tâm. Cậu muốn bảo vệ Hiểu Đồng khỏi những tổn thương, nhưng lại rất tin tưởng vào khả năng ứng phó của Hiểu Đồng. Mặt khác cậu sợ mẹ sẽ dùng thủ đoạn gây khó dễ cho Hiểu Đồng nếu
cậu không nghe lời. Cậu siết chặt tay của Hiểu Đồng rồi cùng Hiểu Đồng
ngồi xuống.
Hiểu Đồng rút tay mình ra khỏi tay Vĩnh Phong. Cô sẽ tự mình ứng
phó và đứng vững. Hiểu Đồng đâu phải ngốc nghếch mà không hiểu dụng tâm
của bà Mai Hoa. Nhưng cô không sợ, sự sợ hãi đến với Hiểu Đồng quá
nhiều, cô đã chai lì trước nó. Hiểu Đồng khi đã quyết định đến bên cạnh
Vĩnh Phong là cô đã liệu trước con đường đầy chông gai mà cô phải vượt
qua. Cô và Vĩnh Phong sẽ cùng nhau vượt qua nó.
Vũ Quỳnh bèn đứng lên dựng lại cái ghế cho Vĩnh Phong, giả vờ cười nói :
- Vĩnh Phong, anh đừng nỏi nóng nữa. Quá trưa rồi, Hiểu Đồng cũng đã đói bụng, anh phải để cô ấy ăn xong rồi hãy đi.
Vĩnh Phong hất bàn tay tráng nõn của Vũ Quỳnh đang lã lơi đặt trên
vai cậu ra, miễn cưỡng ngồi xuống. Vì Hiểu Đồng cậu phải nhẫn nhịn, Vĩnh Phong quá hiểu mẹ mình. Thương trường làm một người phụ nữ như bà cứng
rắn và lãnh đạm, thậm chí là tàn nhẫn. Bà đã không còn là một bà chủ
thông thường, một người mẹ bình thường như bao bà mẹ khác. Điều này
khiến cho gia đình cậu ngày cành lạnh lẽo. Bởi vậy, Vĩnh Phong từ thuở
nhỏ đã thèm khát một mái ấm gia đình. Khi cậu gặp Hiểu Đồn