
g lên, em rất sợ, vì nếu không cẩn thận làm bể thì
phải đền tiền, em thì làm gì có tiền mà đền chứ - Hiểu Đồng cười buồn,
nước mắt rưng rưng trực trào nơi khóe mắt khi nhớ lại những ngày tháng
cực khổ ấy – Dần dần cũng quen với công việc, với lại lúc đó em còn nhỏ
nên các anh chị trong quán cũng thương tình hay lén dấm dúi cho em chút
gì đó còn dư trước khi đóng cửa. Em thường đem về cho mẹ ăn, luôn nói
dối rằng em đã ăn rồi. Có hôm, bọn đòi tiền lại đòi, lấy hết tiền của
hai mẹ con, mấy anh chị thương tình cho em một tô phở đem về để ăn,
nhưng em đều nhường cho mẹ, vì em biết cả ngày mẹ chẳng ăn gì – Cô cười
buồn kể tiếp – Thật ra em cũng chẳng có ăn gì. Tiền mẹ cho mua bánh mì
ăn, em đều để dành mua bút và tập vở. Đành ôm bụng nhịn đói mà ngủ,
nhưng bụng đói rất khó ngủ, nhưng không dám lăn qua lăn lại vì sợ mẹ
thức giấc. Rồi sợ cái bụng sôi ầm ầm mẹ sẽ biết, nên em lấy chăn đắp kín người lại – Những giọt nước mắt đã không có gì có thể kìm chế được nữa
chúng thi nhau chảy xuống trên gương mặt Hiểu Đồng, lỗi mũi cô cũng đỏ
lựng lên, Hiểu Đồng đưa tay lên quẹt mũi, chặn cơn xúc động của mình
lại.
Im lặng một lúc, Hiểu Đồng lạc giọng kể.
- Hai mẹ con không có tiền nên mướn một phòng trọ rất nhỏ, đó là cái
nhỏ nhất trong cả dãy phòng trọ, căn phòng chỉ có 5 ô gạch, vốn dĩ, bà
chủ định làm kho chứa đồ. Nó là ở góc trong cùng nhất nên không có gió,
rất nóng nực, em trùm mềm mà mồ hôi đổ ra như tắm. Chịu không nổi đành
phải chui ra, co rúm người lại, thóp bụng thật chặt để không cảm thấy
đói. Có khi em ngất xỉu trên lớp vì đói, được đưa vào phòng y tế. Quả
thật rất xấu hổ khi người khác biết tình trạng của mình. Nhưng lòng tự
trong không cho phép em nhận sự thương xót của các bạn lẫn thầy cô. Cắn
răng kiên trì chịu đựng mọi chuyện.
Những giọt nước mắt lại tiếp tục thi nhau tiếp tục rơi xuống. Vĩnh
Phong với tay lấy hộp giấy rút ra vài miếng đưa lên lau nước mắt cho
Hiểu Đồng nhưng Hiểu Đồng đã cầm lấy, cô muốn tự mình lau nước mắt. Hít
một hơi thật sâu xua đi sự xúc động, Hiểu Đồng kể tiếp.
- Ông ta thường hay sàm sỡ nhân viên trong quán lắm, nếu họ có ý phản
kháng thì sẽ bị ông ta **** không thương tiếc, cố ý bắt chẹt này nọ rồi
trừ lương nên ai cũng cố gắng tránh xa ông ta. Năm đó em 14 tuổi, nhân
lúc vợ ông ta ra ngoài, ông ta bảo em đi theo lên lầu khuân đồ xuống. Em đâu biết đằng sau yêu cầu đó là cả một ý đồ đen tối. Ông ta….ông ta …
định cưỡng bức em…
Hiểu Đồng nghẹn ngào nói, nước mắt tuông ra như là mưa rơi. Cả
người Vĩnh Phong giận run lên, cập đập mạnh tay vào vách kính **** :
- Đồ khốn.
- Em lúc đó, còn chưa hiểu sự đời, dù cũng có những bài học giới tính
trên trường nhưng nó hoàn toàn khác với những gì ông ta đã làm với em.
Lúc đó em sợ lắm, em không ngừng van xin ông ta tha cho em, không ngừng
kêu cứu, nhưng mà ông ta không mảy may xúc đông mà buông tha cho em. Bàn tay gớm ghiếc của ông ta chạm vào người em khiến em thấy buồn nôn vô
cùng. Lúc đó em chỉ muốn chết đi cho rồi – Hiểu Đồng đưa tay ôm lấy cả
người mình, run rẩy.
Vĩnh Phong chồm tới ôm chặt lấy cô vỗ về, nhưng bàn tay cậu lúc này cũng đang run lên vì giận dữ.
- Đừng kể nữa.
Nước mắt Hiểu Đồng ướt đẫm áo của Vĩnh Phong. Cô nấc nghẹn từng lời nói :
- Cũng may lúc đó chị Quyên biết ông ta gọi em lên lầu, chị rất sợ. Chị đi nói với mọi người rồi chờ xem em có xuống không, chờ lâu không thấy, mọi người bèn cùng nhau chạy lên. Nghe tiếng em vội đạp cửa xông vô cứu em khỏi tay ông ta.
Vòng tay Vĩnh Phong siết chặt hơn, ủ ấm cho thân hình đang lạnh
toát của Hiểu Đồng. Cơn run của cô dịu lại. Hít mạnh một cái Hiểu Đồng
kể tiếp, cô muốn nói ra hết để tâm trạng nhẹ nhàng hơn.
- Ông ta giàu lắm. Gia đình đi nước ngoài hết, thường gửi tiền về cho
ổng ăn xài mặc dù với tiệm phở ông ta cũng giàu lắm rồi. Ông ta dùng
tiền mua chuộc công an để phủi tội. Mẹ em vì quá phẫn uất nên chấp nhận
sự giúp đỡ của một người bạn, là người đã bán căn nhà này cho ba anh.
Bác ấy giúp em đưa hắn vào tù, hắn bị xử tội 5 năm tù. Bây giờ thì hắn
đã ra tù rồi, không ngờ em lại gặp hắn.
Người Hiểu Đồng lại run lên lần nữa, nhưng Vĩnh Phong đã lên tiếng :
- Đừng lo, bây giờ em đã có anh rồi, anh sẽ không để ông ta đến gần em nữa đâu. Sẽ không để ông ta làm hại em nữa.
- Em tin anh – Hiểu Đồng vòng tay ông lấy Vĩnh Phong, đặt hết niềm tin vào cậu.
- Anh yên tâm, em không sao đâu, chỉ là nhất thời xúc động. Vì em không nghỉ sẽ gặp lại ông ta nữa cho nên mới … Từ lúc bé Đường ra đời, em đã
không còn nhớ gì đến ông ta nữa …
- Bé Đường là một cô bé ngoan, ai gặp cũng yêu hết.
Vĩnh Phong buông Hiểu Đồng ra, lau những giọt nước mắt trên mặt cô, cười nói . Rồi suy nghĩ một lát, Vĩnh Phong buộc miệng nói :
- Thật ra anh muốn hỏi em lâu rồi nhưng ….
- Anh hỏi đi – Hiểu Đồng nhẹ cười nói.
- Ba em mất lâu như vậy thì bé Đường ….
Cả người Hiểu Đồng lại căng cứng một lần nữa. Sắc mặt vừa hồng hào
trở lại thì lập tức tái xanh. Cô cúi đầu tránh ánh mắt dò xét của Vĩnh
Phong.
Vĩnh Phong thấy câu hỏi mình vừa hỏi hình như không thích hợp lắm bèn xoay qua chuyện khác.