Teya Salat
Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3212191

Bình chọn: 9.5.00/10/1219 lượt.

thóc nôn tháo xuống mắt đất. Hiểu Đồng thấy
gương mặt tái xanh không ngừng ói của Vĩnh Phong thì lo lắng đến gần.

Vĩnh Phong đang trong cơn ói, cảm thấy đầu óc quay cuồng, lồng ngực khó chịu. Một bàn tay nhẹ nhàng đến vỗ nhẹ vào lưng cậu khiến cậu cảm
thấy thoải mái hơn rất nhiều. Lát sau cậu không còn cảm thấy muốn ói
nữa.

Chiếc khăn màu vàng thơm lừng được xếp ngay ngắn chìa trước mặt
cậu. Vĩnh Phong đưa tay ra cầm lấy nhưng không chỉ chiếc khăn mà còn cả
bàn tay nhỏ nhắn của người trước mặt. Nhưng Hiểu Đồng lập tức thu tay
lại, cô quay người đi chỗ khác không muốn nhìn vào ánh mắt của Vĩnh
Phong. Bởi vì mỗi khi nhìn vào ánh mắt ấy thì cô luôn thấy bản thân trờ
nên mềm yếu, không thể tự chủ được trước ánh mắt quyến rũ chết người đó.

Nhíu mày một cái, Vĩnh Phong lặp tức giả vờ ho sặc sụa, Hiểu Đồng
mắc bẫy ngay lặp tức. Cô cứ tưởng Vĩnh Phong sau cơn ói làm khô cổ họng
dẫn đến ho nhiều như thế, liền quay lại giúp Vĩnh Phong vuốt ngực ngăn
chặn cơn ho. Vĩnh Phong gian xảo đâu ngu dại gì mà bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này. Lập tức nắm chặt tay Hiểu Đồng không buông. Hai người ở vào thế giằng co nhau, kẻo kéo người giữ. Vĩnh Phong nhìn gương mặt bực
tức, đôi môi cong lên của Hiểu Đồng dễ thương đến nỗi cậu chỉ muốn hôn
lên đó ngay lặp tức.

Cười khẽ một cái, chẳng cần tốn quá nhiều sức lực, Vĩnh Phong kéo
nhẹ một cái, Hiểu Đồng đã nằm gọn trong vòng tay của cậu. Xiết thật chặt thân hình nhỏ nhắn trong vòng tay mình, gửi vào đó sự nhớ nhung vô hạn.

- Buông em ra – Hiểu Đồng giận dữ nói.

- Không buông – Vĩnh Phong ngang tàn nói.

- Anh đúng là đồ vô loại, xấu xa mà – Hiểu Đồng mắng.

- Em đang nói là em yêu anh à – Vĩnh Phong cười khúc khích hỏi.

- Ai nói là yêu anh hồi nào chứ - Hiểu Đồng trợn mắt bó tay trước kẻ ngang ngược này.

Vĩnh Phong gian manh giải thích, nụ cười đắc chí nở trên khóe môi quyến rũ.

- Em không nghe người ta nói sao : » Đàn ông không xấu, phụ nữ không
yêu mà » . Em mắng anh là đồ xấu xa tức là em nói em yêu anh còn gì. Trừ khi em không phải là con gái.

- Anh … - Hiểu Đồng cứng họng trước thái độ ngang ngược của Vĩnh Phong.

Một em bé đi qua nhìn thấy hai người ôm nhau thì khúc khích cười
khuyến Hiểu Đồng xấu hổ muốn chết đi được. Nhưng Vĩnh Phong thì lại tỉnh bơ như không có gì, đúng là mặt dày vô liêm sỉ mà. Càng muốn thoát ra
lại càng bị ôm chặt hơn, Hiểu Đồng gần như không thở được mà nụ cười đắc ý trên mặt ai kia nở mãi. Lát sau cô thở dài nói :

- Người ta nhìn kìa, anh mau buông em ra đi …

- Kệ họ - Vĩnh Phong bĩu môi nói.

- Anh ôm chặt quá, em thở không nổi – Cô đành phải dụ dỗ.

Đúng là có hiểu quả ngay lặp tức, vòng tay được nối ra, Hiểu Đồng
định nhân cơ hội này thoát ra nào ngờ không dễ dàng như cô tưởng. Vòng
tay vừa hé mở liền kẹp chặt, lần nữa Hiểu Đồng ngã nhào vào lòng Vĩnh
Phong, môi cô vô tình chạm vào môi Vĩnh Phong lặp tức bị cậu quấn lấy
bám miết không tha.

Hiểu Đồng xấu hổ muốn chết được, hôn nhau ở chốn đông người thế
này thì …Hé răng cắn mạnh vào bờ môi đáng ghét của Vĩnh Phong, khiến
Vĩnh Phong : »Ui da » một tiếng rồi bỏ cô ra, đưa tay che miệng.

Bờ môi tuôn ra một vệt đỏ nhừa nhựa, cảm thấy một vị mằn mặn trên
đầu lưỡi,Vĩnh Phong vẹt lấy rồi đưa mắt nhìn đau khổ nói :

- Hèn chi lại đau đến vậy.

Hiểu Đồng cảm thấy áy náy, vội đến gần xem xét.

- Không sao chứ. Em không nghĩ là sẽ chảy máu, xin lỗi anh.

Rút vội chiếc khăn giấy trong túi ra, cô đưa lên môi Vĩnh Phong chấm chấm vào vết máu nhưng :

- Á …

- Rát lắm sao – Hiểu Đồng hoảng loạn nói – Để em thổi cho anh bớt rát nha.

Vĩnh Phong gật gật đầu đồng ý. Hiểu Đồng liền đưa mặt sát lại gần,
hơi nhón gót lên dùng miệng thổi nhè nhẹ lên vết thương của Vĩnh Phong.
Đột nhiên ngẩng đầu nhiên lên thấy ánh mắt ấm áp của Vĩnh Phong nhìn
mình, bất giác Hiểu Đồng cảm thấy gượng, cô hạ người xuống quay mặt đi
chỗ khác. Không khí trở nên vô cùng ngượng ngạo.

- Anh có cái này muốn đưa cho em – Vĩnh Phong đột ngột lên tiếng phá tan không khí gượng ngạo đó.

Hiểu Đồng ngơ ngác quay đầu lại nhìn Vĩnh Phong dò hỏi. Vĩnh
Phong khẽ cười đưa tay vào túi quần lấy ra một chiếc hộp vuông nhỏ màu
xanh rất đẹp đưa cho Hiểu Đồng.

Hiểu Đồng mở to hai mắt nhìn chằm chằm chiếc hộp một lát, sau đó khẽ đưa tay cầm.

- Mở ra xem đi – Vĩnh Phong giục.

Hiểu Đồng bậm môi từ từ kéo sợi dây nơ ra, rồi mở nắp. Một ánh
sáng lóe lên từ trong hộp, một sợi dây truyền màu trắng sáng lấp lánh.
Sợi dây rất quen thuộc, bất giác tim Hiểu Đồng đập mạnh. Cô nín thở đưa
tay cầm lấy sợi dây từ từ kéo ra khỏi chiếc hộp. Khi sợi dây truyền đi
ra khỏi chiếc hộp vuông nhỏ thì một con cá heo nhỏ hiện ra. Đó chính là
sợi dây truyền hình cá heo mà ba đã tặng cô. Sợi dây truyền mà cô đã đưa cho bác tài xế taxi, rồi cô làm thất lạc số điện thoại của bác tài xế
trong vụ bắt cóc. Cô đã đi tìm nhưng nghe nói bác tài xế đó đã về quê
rồi, chờ mãi vẫn không thể gặp được. Cô cứ nghĩ là vĩnh viễn mất nó,
vĩnh viễn mất đi sợi dây truey62n duy nhất mà ba cô để lại cho cô.

Tự nhiên những giọt nước mắt mừng rỡ rơi trên mặt cô, Vĩnh Phong
nhẹ nhàng dùng tay