Snack's 1967
Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3212302

Bình chọn: 9.5.00/10/1230 lượt.

anh Vĩnh Phong quá trời.

- Chị … - Hiểu Đồng thật không biết nói sao, cô càng lúng túng hơn khi Vĩnh Phong và mọi người cùng tiến đến chỗ họ.

- Chào – Hửu Thiên lịch sự chào hỏi.

- Chào – Vĩnh Phong cùng Thế Nam cùng lên tiếng đáp lại.

Ba người đàn ông đứng nhìn nhau kình địch làm không khí vô cùng
căn thẳng, Đình Ân vội lên tiếng xua đuổi sự căng thẳng đó.

- Bé Đường hôm nay sinh nhật em định đi đâu.

- Chị Đồng hứa cho em đi chơi ở công viên – Bé Đường trả lời rồi quay
sang Vĩnh Phong nói – Anh Vĩnh Phong cũng đi chung với em nha.

Vĩnh Phong quay lại đằng sau cầm lấy con thỏ nhồi bông màu trắng muốt rất đẹp từ tay một đàn em đưa cho bé Đường nói :

- Chúc mừng sinh nhật bé Đường, đây là quà anh tặng em. Em có thích không ?

Bé Đường mững rỡ gật đầu, ôm chầm lấy con thỏ, dụi dụi mặt vào bộ lông mịn màng một cách thích thú.

- Nhưng mà anh Phong không thể đi cùng bé Đường được vì chị Đồng
không cho – Vĩnh Phong vừa nói vừa tinh quái nhìn Hiểu Đồng khiến cô đó
bừng cả mặt.

Bé Đường liền nắm tay Hiểu Đồng lắc lắc, giọng nũng nịu năn nỉ.

- Chị ơi ! Cho anh Phong đi chơi chung nha. Hôm nay là sinh nhật bé Đường mà, chị chìu bé Đường một lần nha, nha chị.

Hiểu Đồng hết nhìn gương mặt chờ đợi hết sức đáng yêu của bé Đường
rồi nhìn Vĩnh Phong không biết phải làm sao đành phải gật đầu.

- Hay quá ! – Bé Đường mừng rỡ reo lên.

Nhìn bé Đường vui mừng, Hiểu Đồng cũng thấy vui. Cô xoa đầu bé Đường rồi nói.

- Chúng ta đi thôi.

Hữu Thiên quay người định mở cửa xe cho bé Đường và Hiểu Đồng đi
vào thì bỗng nhiên Quốc bảo ôm lấy ngực ngã xuống. Mọi người hốt hoảng
vội dở cậu dậy.

- Em sao vậy – Thế Nam lo lắng hỏi.

- Em thấy khó thở quá – Quốc Bảo yếu ớt trả lời, hơi thở cậu có lúc dồn dập lúc lại im lặng.

Hữu Thiên vội đến xem xét tình trạng bệnh cho cậu. Nhưng thấy sắc mặt và hơi thở cậu không tốt liền nói :

- Phải đưa cậu ấy đến bệnh viện.

- Không được mọi người còn phải đi chơi mà, cứ mặc kệ em, em không sao đâu – Quốc Bảo xua tay nói.

Hữu Thiên liếc nhìn Hiểu Đồng một cái, khó khăn lắm mới có cơ hội đi chơi chung với cô, cậu muốn nắm giữ cơ hội này. Nhưng lương tâm của một thầy thuốc không cho phép cậu bỏ mặc bênh nhân như thế. Cậu tiếc rẻ nói :

- Cứ để Vĩnh Phong đưa chị em họ và Đình Ân đi là được rồi, còn tôi sẽ đưa cậu đến bệnh viện.

- Vậy tôi cùng anh đưa cậu ấy đến bệnh viện.

Nói rồi thế Nam cùng Hữu Thiên lập tức đưa Quốc Bảo đến bệnh viện.
Chò chiếc xe đi khỏi, Vĩnh Phong cũng đi lái xe đến. Đính Ân đẩy Hiểu
Đồng ngồi ghế trước, còn cô với bé Đường ngồi ở phía sau.

Trên đường đi, Hiểu Đồng bối rối không biết nói gi, thỉnh thoảng
liếc trông Vĩnh Phong, cô bắt gặp Vĩnh Phong cứ tủm tĩm cười thầm mãi.
Đầu óc Hiểu Đồng lập tức thông suốt ngay. Cô liền chết vấn Vĩnh Phong:

- Có phải Quốc Bảo giả vờ bệnh không !

Vĩnh Phong không trả lời cậu chỉ khẽ cười.

- Các người thật là – Hiểu Đồng liền trách, nhưng nghĩ đến bộ dạng giả
vờ khó thở của Quốc Bảo lúc nãy thì bật cười. Cậu ta đóng đạt đến nỗi
một bác sĩ giỏi như Hữu Thiên cũng bị xí gạt.

Vào đến công viên trò chơi, cả bốn người chơi rất vui vẻ từ xe điện đụng, đến băng đăng ….

Cuối cùng bé Đường đòi chơi vòng tròn trên cao. Thế là Đình Ân kéo bé Đường và mình cùng ngồi một cái lồng, Vĩnh Phong cùng Hiểu Đồng ngồi
một cái. Vòng tròn bắt đầu quay thì gương mặt Vĩnh Phong bắt đầu tái,
cậu thấy hơi khó thở, không dám nhìn thẳng bên ngoài. Lát sau cậu nắm
chặt lấy tay Hiểu Đồng run run.

Hiểu Đồng nhìn sang thấy Vĩnh Phong đã nhắm chặt mắt, mồ hôi vã ra
trên trán. Cô phì cười, thì ra anh chàng không sợ trời, không sợ trời,
không sợ dất này lại sợ độ cao, vậy mà còn theo cô lên đây. Mới vừa lên
đến đĩnh thôi mà lòng ngực Vĩnh Phong thấy khó chịu vô cùng, cảm giác
buồn nôn cứ chực trào. Cậu phải khổ sở kìm nén cơn buồn nôn lại.

Khi mà Vĩnh Phong không chịu nổi nữa thì đột nhiên một bờ nơi mềm
mại ấm áp tiến sát vào môi cậu. Cơn buồn nôn lập tức biến mất thay vào
đó là một cảm giác rạo rực. Bàn tay vòng lấy eo của Hiểu Đồng kéo sát
vào người mình. Cái lưỡi bắt đầu hoạt động, đi vào khoang miệng ấm áp
kia cuốn lấy một cách cuồng nhiệt.

Hiểu Đồng bị nụ hôn của Vĩnh Phong cuống lấy thì vô thức đáp trả. Sự nhớ nhung tuôn trào trong từng nụ hôn. Chẳng còn đế ý gì đến quan cảnh
xung quanh, chẳng biết họ đã đi bao nhiêu vòng. Chỉ đến khi chiếc lồng
bỗng nãy một cái rồi dừng lại, hai người mới hoảng hốt buông nhau ra. Cả hai đều đỏ mặt chờ đợi người mở cửa lồng.

Xuống đến nơi, Đình Ân dẫn bé Đường đi tolet để dành không gian riêng tư cho hai người.

Vào tới tolet , sau khi đi xong thì Đình Ân giúp bé Đường rửa tay rồi cô cũng rửa tay. Trong lúc ôc cúi xuống vục nước rửa mặt. Một cái gì đó nhọn nhọn có hai đầu chỉa vào lưng cô.

Xoẹt ….

Một luồng điện chạy khắp người Đình Ân khiến cô ngất xỉu ….

Người đó liền chụp thuốc mê bé Đường bắt đi



Đình Ân dẫn bé Đường đi còn lại Vĩnh
Phong và Hiểu Đồng ở lại. Cả hai còn đang đỏ mặt và e dè với nhau, chưa
ai dám đến gần ai. Cơn buồn nôn lúc nãy bị lắng xuống giờ đây lại bùng
lên, Vĩnh Phong bắt đầu nôn