Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3212200

Bình chọn: 7.5.00/10/1220 lượt.

a chứ. Nếu phải tìm anh ấy thì mình cần gì chia tay – Cô
cuống quýt giải thích như sợ Đình Ân hiểu lầm.

- Vậy câu mau cho mình biết lí do cậu chia tay anh ấy đi – Đình Ân thức cơ hội lập tức tìm hiểu lí do.

- Không có gì – Hiểu Đồng vội quay mặt và bỏ đi.

- Nếu coi mình là bạn thì cậu mau nói cho mình biết nguyên nhân – Đình Ân nhất quyết không buông tha, cô vặn vẹo hỏi.

- Không thích thì chia tay, chỉ vậy thôi …

- Cậu coi mình là đồ ngốc à …- Đình Ân tức giận hỏi, cô định buộc Hiểu Đồng phải nói ra thì …

Hiểu Đồng đang đi, bỗng đứng khựng lại, mắt đăm đăm nhìn về phía
trước có vẻ lo sợ. Đình Ân thấy vậy vội nhìn theo tầm nhìn của Hiểu
Đồng.

Một người đàn ông cao ráo, gương mặt rất đáng ghét do chồm râu của
ông ta tạo nên. Trông ông ta thật giống một tên dê xồm có hạng, vì ông
ta đã lớn tuổi rồi mà còn ve vãn một cô gái trẻ măng. Có điều bộ dạng gã trông thật thảm hại, gương mặt bầm tím, cả tay chân cũng đầy vết thâm.
Một bàn tay bị băng bột cố định trông rất đáng thương. Nhưng tất cả lại
không che giấu được cái bản mặt dâm đãng phóng túng.

Gã đàn ông đi hớn hở, miệng cười không ngớt nắm tay cô gái trẻ đó
tiến về phía hai người. Nhưng khi gã quay lại nhìn thật kỹ hai cô gái
trước mặt thì bắt đầu hoảng hốt rồi quay đầu bỏ chạy một mạch, không đối hoài gi đến cô gái đi cùng gã, mặc cho cô ta réo gọi đuổi theo.

- Cậu quen ông ta à – Đình Ân thấy lạ tò mò hỏi :

- Ông ta chính là gã chủ tiệm phở mà lần trước mình kể. Thì ra bồ nhí
của ông ta ở khu vựa này, cho nên mình mới gặp ông ta. Thiệt là xui xẻo
mà – Hiểu Đồng bực bội nói.

Nhưng Đình Ân mĩm cười nói :

- Mình thì cho rằng kẻ xuôi xẻo chính là ông ta. Cậu không thấy người ông ta toàn là vết thương vì đã gặp cậu hay sao.

- Ý cậu là sao – Hiểu Đồng nhăn nhó hỏi.

- Chẳng phải Vĩnh Phong đã thay cậu báo đáp ông ta hay sao – Đình Ân giải thích.

- Không thể nào – Hiểu Đồng lắc đầu nói .

- Sao lại không thể, chuyện ông ta gặp cậu chỉ có cậu, mình và Vĩnh
Phong biết. Mình thì không thể đánh ông ta được rồi, vậy thì chỉ có Vĩnh Phong mà thôi.

- Có thể là ông ta đắc tội với ai đó nên mới bị đánh – Hiểu Đồng biện giải.

- Vậy thì cũng thật trùng hợp, ông ta bị đánh ngay sau khi trêu ghẹo
cậu, sợ hãi đến nỗi vừa thấy cậu là bỏ chạy như bị ma đuổi. Cậu không
phải là kẻ ngốc, động não suy nghĩ xem.

Đình Ân nói xong thì đi tiếp để mặt Hiểu Đồng với những suy nghĩ
rối bời. Vĩnh Phong trước đó rõ ràng là thờ ơ không chịu giúp cô vậy thì tại sao lại đi đánh gã đó. Cô không học môn phân tích tâm lí nên không
thể nào lí giải nổi, đàng thở dài bước tiếp .

Buổi tối, ánh trăng lên cao, nơi những khu đất bỏ hoang, một căn nhà trống nằm lạnh lẽo một mình.

- Chuẩn bị kế hoạch tới đâu rồi – Một gã béo đang ngồi kênh kiệu hất mặt hỏi một tên đô con nhưng có chiều cao khiêm tốn.

- Yên tâm, kế hoạch đã được chuẩn bị chu đáo rồi. Lần này chúng ta sẽ
vơ một số tiền lớn, rồi mần thịt chúng nó luôn một thể - Gã đô con vừa
trả lời vừa nhìn về phía một thân thể ngơ ngáo đang ngồi trên chiếc xe
lăn, tay cầm một con dao sắc béng đến độ lóe lên trong đêm đen, căm hận
đâm mạnh xuống mặt bàn gỗ dày cui kia – Tôi nhất định phải khiến thằng
Vĩnh Phong không toàn mạng trở về. Liều chết với nó tới cùng.

- Tốt lắm. Tôi đã nhận tiền của người ta rồi, chúng ta phải làm cho tốt kẻo bị mang tiếng. Với lại mối thù của tôi và anh với thằng nhóc đó
không thể không trả - Lão béo cười gằn nói, ánh mắt lão đầy hiểm ác,
khiến cho người ta phát lạnh nhất là đứng giữa nơi vắng vẻ trong bóng
đêm thế này – Nó phải chết…

- Đúng vậy.

Nói rồi hai gã cùng nhìn nhau cười lớn đến độ bầy chim trên cây và con trùng xung quanh hoảng sợ kêu lên.

Hôm nay là sinh nhật lần thứ 5của bé Đường, Hữu Thiên đã hẹn cùng Hiểu Đồng đưa bé Đường đi chơi. Chẳng kịp chờ Hiểu Đồng trở về, bé
Đường đã giục Hữu Thiên đến trường đón Hiểu Đồng. Hữu Thiên chiều lòng
bé Đường, cả hai đứng đợi Hiểu Đồng trước lối ra vào của dãy C.

Thấy Hiểu Đồng đi ra bé Đường vui vẻ reo lên.

- A ! Chị Đồng ra rồi …

- Hai anh em sao lại tới đây – Hiểu Đồng nghe tiếng bé Đường reo lên thì cùng Đình Ân vội chạy đến cười hỏi.

- Bé Đường sốt ruột không chịu chờ em về, anh đành phải đưa bé Đường đến đây chờ em …- Hữu Thiên giải thích.

Hiểu Đồng nhìn bé Đường mắng yêu :

- Bé Đường hư quá đi hà.

Nhưng bé Đường không chú ý đến lời cô mà chú ý một hướng khác, nơi
có mấy anh chàng đạp trai đi đến. Cô bé reo lên mừng rỡ như người ta bắt được vàng :

- A ! Anh Vĩnh Phong.

Bé Đường vội chạy đến ôm chân Vĩnh Phong giận dỗi nói :

- Bé Đường nhớ anh Phong quá chừng mà anh Phong không chịu đến thăm bé Đường gì hết.

Vĩnh Phong ngồi xuống ôm lấy bé Đường vuốt ve mái tóc của cô bé, cười nói :

- Anh Phong cũng rất nhớ bé Đường, nhưng mà anh sợ chị Đồng không cho nên đâu dám đến thăm bé Đường.

- Tại sao vậy – Bé Đường tròn xoe mắt hỏi, gương mặt thật đáng yêu khiến người vừa nhìn thấy đã thích.

- Anh không biết, em hỏi chị Đồng xem .

Bé Đường liền chạy đến dậm chân hỏi :

- Tại sao chị Đồng không cho anh Vĩnh Phong đến thăm bé Đường làm bé Đường nhớ


Insane