The Soda Pop
Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3212161

Bình chọn: 9.5.00/10/1216 lượt.

nhưng không dám.

Hiểu Đồng còn đang lưỡng lự thì tay Vĩnh Phong đã buông ra khỏi eo
cô, cậu quay mặt không nhìn cô, xích ra chỗ khác, cứ như thể cậu chỉ là
tiện tay giúp người mà không cần cám ơn. Tự nhiên Hiểu Đồng cảm thấy khó chịu trong lòng, có cái gì bứt rứt …, trong lòng cũng có một sự thắc
mắc : »Tại sao Vĩnh Phong lại đi cùng chuyến xe với cô. Là cố tình hay
chỉ là sự trùng hợp … »

Đến trạm cô, Hiểu Đồng đi xuống thì Vĩnh Phong cũng xuống theo,
cậu đi cách cô năm mét. Hai tay đút túi quần, bước chân thong thả, trông cậu như một lãng tử phong trần dạo bộ thưởng thức khí hậu buổi chiều
mát mẻ. Thỉnh thoảng hít sáo những giai điệu quen thuộc. Dù Hiểu Đồng có đi nhanh hay đi chậm, Vĩnh Phong cũng giữ một khoảng cách nhất định,
không tiến tới gần.

Hiểu Đồng cúi cùng cũng bực dọc quay lại mắng :

- Đừng đi theo em nữa.

- Sao em lại nghỉ là anh đi theo em, em để ý anh à – Vĩnh Phong mĩm cười trêu chọc.

- Chẳng phải anh đi theo em từ trạm xe buýt đến tận đây hay sao – Hiểu Đồng vặn vẹo hỏi.

- Đường này đâu phải của em, ai cũng có thể đi, sao anh lại không thể - Vĩnh Phong cười chế giễu.

- Anh muốn đi đâu thì mặc kệ anh,em cảnh cáo anh đừng có dính dáng gì
đến chuyện của em. Chuyện của em không liên qua gì đến anh – Hiểu Đồng
chỉ tay vào Vĩnh Phong cảnh cáo.

Vĩnh Phong gật đầu mĩm cười nhẹ nhàng xác định.

- Em nói đúng, chúng ta chia tay rồi. Từ nay sẻ trở thành hai người xa
lạ, chuyện của anh không liên quan em, chuyện của em không liên quan
anh. Trừ khi em có ý gì với anh nên mới cho việc anh đi cùng đường là
theo đuôi em.

Hiểu Đồng đuối lí, chẳng biết nói gì, gương mặt xu xuống, môi mím
chặt xấu hổ quay lưng đi. Hai từ « xa lạ » làm Hiểu Đồng thấy khó thở.
Cậu không thèm nhìn cô bởi vì đối với cậu, cô trở thành người xa lạ. Bất giác Hiểu Đồng cảm tấhy đau ở trái tim khờ dại của mình. Vĩnh Phong cứ
thế ung dung bước theo sau.

Hiểu Đồng bực tứ dậm chân đi thiệt nhanh, vừa quẹo qua một hàng
rào thì va phải một người đàn ông khá cao to té ịch xuống đất. Ông ta
lên tiếng **** :

- Bộ đui hả, đi sao không nhìn đường.

Rồi ông ta nhìn kỹ Hiểu Đồng đang nhăn nhó dưới đất d0ang lủi hủi đứng lên.

- Thì ra là cô cháu gái xinh đẹp.

Hiểu Đồng vừa đứng lên nghe ông ta nói thì giật mình quay lại nhìn
chằm chằm vào ông ta hoảng sợ : » Là ông ta ». Cô vội nhặt quyển sách
lên rồi bỏ sở hãi định bỏ chạy nhưng lại bị ông ta nhanh tay giữ lại.

Lời nói chứa sự giận dữ lẫn sợ hãi, Hiểu Đồng nói :

- Ông muốn gì mau buông tôi ra.

- Lâu rồi không gặp, chúng ta đi uống nước một chút đi – Gã nham nhở mời.

- Tôi không có hứng thú đi uống nước với ông – Hiểu Đồng cau có nói, cố gắng rụt tay về, nhưng bị gã nắm chặt.

- Ây da ! Cháu hại chú bị ngồi tù 5 năm trời oan uổng. Phải bù đắp lại
chút gì cho chú chứ - Gã vừa nói, ánh mắt vừa chiếu lên người Hiểu Đồng – Công nhận cháu càng ngày càng xinh đẹp đó Hiểu Đồng.

Hiểu Đồng sợ hãi nói lí nhí :

- Ông bỏ tay tôi ra, nếu không tôi la lên đó.

Hiểu Đồng không phải là một cô gái yếu đuối, nếu gặp trường hợp này mà ở người khác cô dễ dàng thoát được nhưng bởi vì hắn ta là nỗi kinh
hoàng đầu đời của cô, cho nên sự ám ảnh đó đã rút hút sự bình tĩnh của
cô.

Cô nghĩ đến Vĩnh Phong, bất giác đưa mắt ra phía sau lưng gã chủ
tiệm phở. Vĩnh Phong đang đứng dựa tường, hai tay khoanh trước ngực vừa
nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Hiểu Đồng thì quay đi, giả vờ như không
thấy.

Hiểu Đồng thất vọng tràn trề. Chẳng lẻ cậu chờ cô lên tiếng nhờ vả
mới đến giúp sau. Đúng là hạng người ích kỷ, xấu xa mà. Cô tuyệt đối
không lên tiếng nhờ vả. Lấy hết can đảm, cô hỏi lần nữa.

- Ông có chịu buông tay ra hay không hả. Nếu không tôi sẽ tống ông ngồi thêm 5 năm tù nữa về tội quấy rối đó.

- Không hề gì. Chỉ cần được tận hưởng bên người đẹp như cháu thì có đi
tù thêm lần nữa cũng không sao – Gã nham nhở nói, bán tay nhám nhúa vuốt ve gương mặt trắng mịn của Hiểu Đồng.

- Bố người ta, có người xàm sở…

Con đường vắng vẻ không có ai nghe cô kêu cứu. Hiểu Đồng thấy Vĩnh
Phong vẫn đứng yên ở đó, không thèm tới giúp. Tự nhiên cô không thấy
ghét tên chủ tiệm phở mà lại cảm thấy ghét Vĩnh Phong vô cùng. Anh ta
đúng là đồ xấu xa mà. Dù cô có nói chuyện của cô cũng không liên quan
đến anh ta nhưng anh ta lại thấy chết mà không cứu.

- Bố người ta cứu tôi với …- Hiểu Đồng cô hết sức la thật lớn – Cứ tôi với….

Nhưng xung quanh không có ai, có nhà hưng không có người. Tất cả mọi người đều đi làm chưa về. Hiểu Đồng cảm thấy hoảng thật sự khi mà gã
này cười phá lên một cách nham nhở tiến lại sát người cô hơn.

Lúc này thì Hiểu Đồng đành chịu thua, cô buộc phải lên tiếng nhò
Vĩnh Phong giúp đỡ thôi. Cô hướng ánh mắt về phía Vĩnh Phong định lên
tiếng cầu xin thì từ sau lưng Hiểu Đồng có một chiếc xe hơi chờ tới.

- Có chuyện gì vậy, tôi vừa nghe tiếng kêu cứu – Một người đàn ông hạ kính xe xuống nhìn Hiểu Đồng và gã chủ tiệm phở hỏi.

Hiểu Đồng mừng rỡ kêu lên, tay chỉ vào tên dê xồm nói :

- Ông ta định giở trò sàm sở tôi. Làm ơn giúp tôi với.

Người đàn ông lập tức xuống xe, thân hình ông ta to lớn hơn gã chủ