
ội hỏi :
- Hiểu Đồng sao rồi.
- Cô ấy đã bớt sốt rồi, nhưng tâm trạng bây giờ chắc là tệ lắm – Đình
Ân thở dài buồn bã trả lời, có chút đau lòng trước sự quan tâm của thế
Nam dành cho Hiểu Đồng.
- Vậy bọn anh về đây – Thế Nam nhẹ giọng chào tạm biệt.
Cậu và Quốc Bảo cùng dìu Vĩnh Phong vào xe mình. Quốc Bảo vừa đi vừa mắng :
- Thứ con gái xấu xa, anh Vĩnh Phong đúng là xui xẻo khi yêu cô ta.
- Được rồi – Thế Nam khẽ trách.
Quốc Bảo tuy có im lặng nhưng nét mặt vẫn nhăn nhó khó chịu.
Đình Ân nhìn Thế Nam lái xe đưa Vĩnh Phong ra về, theo sau là Quốc Bảo, cậu lái xe Vĩnh Phong về nhà dùm.
Cô thở dài, quay lưng vào trong xem Hiểu Đồng ra sao. Vào đến phòng,
Hiểu Đồng vẫn chùm chăn kím mít, nhưng cái chăn run lên trong tiếng nứt
nở của Hiểu Đồng, Đình Ân đi đến vỗ nhẹ vào chăn nói :
- Cứ khóc đi, cho đến khi nào cậu thấy bớt đau khổ thì thôi.
- Hiểu Đồng xuất viện rồi – Thế Nam gập điện thoại lại rồi nhìn Vĩnh
Phong đang say rượu nằm bẹp trên ghế sofa. Tay cầm chai rượu đã cạn quá
nữa. Trên mặt bàn cũng đã hết bốn chai, đang nằm lăn lốc.
Vĩnh Phong không nói gì, chỉ đưa chại rượu lên miệng chuẩn bị uống tiếp. Nhưng Thế Nam đã giật lấy. tức giận mắng :
- Đừng uống nữa, uống nữa cậu sẽ chết đó.
- Mặc kệ mình, có chết mình cũng muốn uống, trả lại cho mình – Vĩnh Phong ngồi dậy thét lên rồi lao đến chụp lậy chai rượu.
Nhưng cậu đã say đến choáng váng, thân thể mềm nhũn, vừa nhổm lên
một chút lại lão đảo ngã xuống. Thế Nam thấy đứa bạn thân của mình như
thế cũng không tránh khỏi đau lòng. Cậu tức giận nói :
- Cậu muốn uống chứ gì. Được vậy thì uống đi….
Vừa nói cậu vừa chút tất cả số rượu trong chai vào mặt Vĩnh Phong, sau đó đặt cái cạch xuống mặt bàn, thở hổn hển mắng :
- Cậu là một thằng ngốc, biết trước như vậy thì mình đã không giao Hiểu Đồng cho cậu. Nếu là mình, mình mặc kệ Hiểu Đồng có nói một trăm hay
một nghìn từ chia tay đi chăng nữa thì mình cũng sẽ theo sát cô ấy, nắm
chặt lấy tay của cô ấy, không để cô ấy xa mình dù một phút một giận nào.
Ngừng một lát, cậu nhìn vào biểu cảm của Vĩnh Phong rồi nói tiếp.
- Bây giờ thì sao, Hiểu Đồng nói chia tay với cậu nhưng cô ấy đâu có
nói là không còn yêu cậu nữa đúng không. Thay vì nằm ở đây mà đau khổ
uống rượu, cậu mau chạy đến bên cạnh cô ấy, mặc cho cô ấy **** mắng cũng tuyệt đối không từ bỏ .Dùng tình cảm chân thành của cậu để Hiểu Đồng
lần nữa chấp nhận cậu. Còn hơn cứ ở đây để mặc cho cô ấy đến với người
khác. Mình và Đình Ân sẽ ủng hộ cậu.
Những lời của Thế Nam làm cho Vĩnh Phong tỉnh ra. Cậu cố gắng ngồi dậy nói :
- Cậu nói đúng, Hiểu Đồng vẫn còn yêu mình, nghĩa là mình vẫn còn một
tia hy vọng. Mình phải lấy lại sự tỉnh táo để Hiểu Đồng tiếp tục chấp
nhận mình.
- Phải như vậy chứ - Thế Nam mỉm cười khích lệ.
Cả hai cùng vỗ tay nhau bắt đầu một chiến dịch mới.
Không để bỏ lỡ học nữa cho nên dù
vẫn còn yếu nhưng Hiểu Đồng vẫn cố gắng đến trường. Cô tiến thẳng về
phía dãy nhà C của mình thì từ xa đã nghe thấy những tiếng reo của các
nữ sinh :
- Trời ơi, hôm nay anh Vĩnh Phong đẹp trai quá hà.
- Phải nói là cực kì đẹp trai…
……………..
Cả nhóm người đi ngang trước mặt Hiểu Đồng, cười nói ầm ỉ. Tất cả
đều là những cô gái xinh đẹp an bận cầu lì, sang trọng đang bu quanh
chàng trai. Lấy chàng trai làm trung tâm bởi vì cả người cậu dường như
tỏa sáng.
Quả thật hôm nay Vĩnh Phong rất đẹp trai, đẹp trai gấp bội phần so
với mọi ngày. Ăm bận chải truốt cầu kì, mái tóc rẻ ngôi bồng bềnh, nụ
cười dịu ngọt tỏa sáng. Cậu đứng giữa bầy con gái kiêu sa càng tô điểm
cho sự khôi ngô của cậu bội phần.
Ánh mắt hai người vô tình chạm nhau vài giây, không khí xung quanh
im lặng, ngay cả tim cũng không đập. Hiểu Đồng định quay mặt đi nhưng
không ngờ người quay mặt đi trước lại là Vĩnh Phong, thậm chí cậu còn
mĩm cười rất vui vẻ với những cô gái quanh mình, trao cho họ ánh mắt
trầm ấm. Đám con gái sau khi ném cho Hiểu Đồng mấy cái bỉu môi, mấy cái
nhìn khinh khi, vội vàng theo sau bước chân của Vĩnh Phong.
Từ trước đến nay, người vô tình tàn nhẫn luôn là Hiểu Đồng, người
quay lưng bỏ đi chính là Hiểu Đồng. Vĩnh Phong luôn luôn là người đứng
nhìn theo bóng dáng cô trong đau khổ nhưng lần này thì khác, người đứng
nhìn theo bóng dáng Vĩnh Phong lại là Hiểu Đồng.
Cô đứng sững người trong một khoảng thời gian khá dài, mím chặt môi cả người run nhẹ. Cảm giác buồn dâng vào tận con tim.
- Không sao chứ - Đình Ân từ sau đi tới vỗ nhẹ vai cô an ủi.
Hiểu Đồng lắc đầu mĩm cười rồi tiếp tục tiến vào dãy lớp mình theo học.
Cả buổi học dài đang đẳng mà tâm trí của Hiểu Đồng đặt vào một nơi nào đó mà chính bản thân cô cũng không biết. Đến độ cô giáo đã đi ra từ lúc nào mà cô vẫn ngồi thừ ra đó.
Đến bây giờ Hiểu Đồng mới biết mình là người tham lam. Là chính cô nói lời chia tay, là chính cô làm tổn thương Vĩnh Phong. Vậy mà cô vẫn
tham lam muốn níu kéo lấy cậu, muốn ánh mắt Vĩnh Phong luôn hướng về
mình, chỉ một mình cô mà thôi.
- Cậu buồn vì chuyện ban sáng à – Đình Ân chợt hỏi, đưa Hiểu Đồng trở về thực tại.
- Đâu có – Hiểu Đồng bối rối nói, cô vội vàng thu