
á lên một tiếng rồi giận dữ nhìn Vĩnh Phong mắng :
- Anh cho cát cả vào trong áo trong của em rồi. Khó chịu quá đi.
- Vậy em mau nói cho anh biết ba chữ đó đi nếu không anh sẽ cho cát vào người em nữa cho xem.
- Không nói, có chết em cũng không nói – Hiểu Đồng làm mặt giận, ương bướng nói định quay lưng bỏ đi.
Nhưng mới đi được mấy bước thì đã bị nhấc bổng lên vác đi. Vĩnh Phong vác cô đi ra phía biển trong sự giẫy giũa của cô.
- Chẳng phải em thấy khó chịu vì bị cái vô áo sao, anh giúp em rửa sạch cát.
- Không cần – Cô vội xua tay.
Nhưng Vĩnh Phong đã đưa cô ra sâu bãi biễn và quăng cái bịch cô
xuống nước mà không hề thương tiếc. Hiểu Đồng chưa kịp chuẩn bị gì liền
uống liền mấy ngụm nước biển đến sặc sụa. Cô cố gắng trồi người lên thì đã bị Vĩnh Phong nhấc bổng lên lần nữa hỏi :
- Có chịu nói không ?
- Không nói .
Ùm…Hiểu Đồng lại bị quăng xuống lần nữa, nước biển mặn chát chảy
vào lỗ tai, lỗ mũi và miệng cô, khiến cô muốn nghẹt thở. Nhưng Vĩnh
Phong dường như không muốn dừng lại trò đùa dai của mình. Hiểu Đồng liền nghĩ thầm : » Anh muốn đùa dai chứ gì, em chơi với anh » (?_ ?)
Cố gắng trồi lên hít thật sâu vào, đưa không khí vào trong buồng
phổi thật nhiều, cô biết Vĩnh Phong sẽ ném mình lần nữa, nhưng lần này
Hiểu Đồng lặn sâu bên dưới, không thèm trồi lên nữa. (+ _+)
Vĩnh Phong đang cười thật tươi trước trò đùa của mình nhưng mấy
giây sau chẳng thấy Hiểu Đồi trồi lên như lúc đầu, nụ cười vụt tắt.
Gương mặt từ hồng hào trở thành tái xanh rồi biến thành trắng nhợt. Cậu
vội lặn xuống kéo Hiểu Đồng lên, bồng cô lên bờ, đặt cô nằm trên bãi cát lo lắng gọi tên :
- Hiểu Đồng ! Em sao rồi, anh xin lỗi, anh không nên đùa như vậy. Anh sai rồi.
Nhưng Hiểu Đồng vẫn nhắm mắt không mở, Vĩnh Phong thót cả tim
vội vàng để hay tay lên ngực cô định làm hô hấp nhân tạo nhưng đã bị
Hiểu Đồng vút một nấm cát vào người, lần nữa bị cô đẩy ngã. Hiểu Đồng
đứng lên muốn cười trước gương mặt lo lắng của Vĩnh Phong nhưng cố kìm
lại. Cô giả vờ làm mặt lạnh nói :
- Em không thèm nói chuyện với anh nữa.
Nói rồi cô quay người bỏ về khách sạn. Về khách sạn cô liền tắm
rửa sạch sẽ, nhưng khi bước ra vẫn chưa thấy Vĩnh Phong về phòng. Đột
nhiên thấy lo lắng, cô vội đi xuống dưới xem.
Vừa ra khỏi thang máy, Hiểu Đồng đã thấy Vĩnh Phong vẫn mặc chiếc quần bơi, mình chỉ khoát hờ chiếc khăn màu trắng, đang ngồi nói chuyện
rất vui vẻ với một cô gái trẻ xinh đẹp. Tâm trạng đang phập phồng lo
lắng bỗng tối sầm lại, đứng im nhìn Vĩnh Phong và cô gái kia nói chuyện
rất vui vẻ. Đột nhiên, thấy Vĩnh Phong ngẩng đầu lên nhìn thấy mình, cô quay người giận dỗi bỏ đi. Nhưng Vĩnh Phong không hề đuổi theo.
Về tới phòng, Hiểu Đồng đóng sầm
cửa lại chui vào giường nằm, trong lòng cảm thấy ấm ức vô cùng. Chờ hoài vẫn chưa thấy Vĩnh Phong đi lên, những giọt nước mắt tủi hổ bỗng trào
ra. Không phải không biết tình cảm của Vĩnh Phong dành cho mình, cũng
không phải cô ghen tuông, chỉ là ….
Đây là lần đầu tiên hai người đi chơi riêng cùng nhau, cô cũng chỉ muốn như bao cô gái khác được bạn trai chiều chuộng . Thế mà Vĩnh Phong chẳng những không dỗ dành khi cô nổi giận, trái lại còn ngang nhiên đi
nói chuyện với cô gái khác. Cho dù cô gái là bạn lâu ngày không gặp nên
hai người mới ngồi lại tâm sự. Nhưng bạn bè quan trọng hơn bạn gái à.
Càng nghĩ càng thấy ấm ức trong lòng.
Dù nghe tiếng mở cửa nhưng Hiểu Đồng cũng không thèm nhúc nhích.
Cô nhắm mắt lại giả vờ ngủ, nằm nghiêng người, hướng lưng về phía cửa
cho nên cô không biết sắc mặt Vĩnh Phong như thế nào. Chỉ nghe cậu mở tủ lấy quần áo rồi đi thẳng vào nhà tắm.
Lát sau cô cảm thấy chiếc giường bị lún xuống, lại thấy có một hơi ấm tiến sát đến người mình. Vòng tay choàng qua người cô, hơi thở tiến
sát bên tai cô phả vào tai cô những hơi thở ấm nóng, Vĩnh Phong thì thầm :
- Hiểu Đồng, anh yêu em.
Rõ ràng đang nổi giận nhưng khi nghe mấy lời thì thầm này thì cơn
giận của cô theo gió biển bay đi mất tiêu rồi. Nhưng cô vẫn vờ nhắm mắt
ngủ. Vĩnh Phong cắn nhẹ vành tai cô, khiến cả người cô nổi cả gai óc,
nói :
- Anh biết em chưa ngủ, mau dậy đi, chúng ta xuống dưới ăn chút gì đi. Anh đói rồi.
Hiểu Đồng vốn dĩ định tiếp tục giả vờ ngủ nhưng người khẽ run lên
trước hành động của Vĩnh Phong cho nên không thể tiếp tục gải vờ nữa.
- Em không ăn, anh đi mà ăn một mình đi.
- Em vẫn còn giận à – Vĩnh Phong cười khì khì siết chặt tay ôm lấy cô – Anh xin lỗi được chưa.
- Ai thèm giận anh – Hiểu Đồng hất tay Vĩnh Phong ra khỏi người mình rồi quấn chăn sát người.
Vĩnh Phong bèn chui vào chăn, kéo người Hiểu Đồng sát vào lòng mình, làm nũng cười nói :
- Vậy thì anh không thèm ăn nữa, anh ngủ cùng em.
Hiểu Đồng suýt chút thì bật cười trước giọng làm nũng cũa Vĩnh
Phong, may mà cô kìm lại được. Cô thoát khỏi tay cậu, ôm gối quay đầu
xuống dưới ngủ. Vĩnh Phong liền lặp tức quay đầu theo cô bám chặt. Cười
cợt nói :
- Vợ chồng đầu giường giận, cuối giường hòa, có phải em xuống đây ngủ là hết giận anh rồi không.
Hiểu Đồng liềm lườm Vĩnh Phong một cái rồi nói :
- Ai vợ chồng với anh chứ.
- Là em