Polaroid
Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3213365

Bình chọn: 10.00/10/1336 lượt.

ãy đến tìm anh nha – Hữu Thiên cười nói nhưng trong ánh
mắt ẩn chứa sự buồn bã.

Ngay từ đầu, cậu đã biết mình thua rồi, nhưng mà cậu không muốn từ bỏ một cơ hội nào để được ở bên cạnh cô. Nhưng khi hay tin Hiểu Đồng và Vĩnh Phong nhập viện, cậu chạy đến thì biết rằng mình đã bại trận không còn một chút hy vọng này. Bàn tay của Vĩnh Phong nắm chặt lấy tay Hiểu
Đồng không rời dù đang ở trong tình trạng nguy kịch. Cậu đã biết mình
không bao giờ có thể thắng được chàng trai này.

Hiểu Đồng ngập ngùng nhìn Hữu Thiên, cảm kích sự rộng lượng của cậu, lát sau cô mới nói :

- Cám ơn anh. Em đi đây.

- Ừ !

Vĩnh Phong cảm thấy rất vui vì bà Cẩm Du đã đồng ý chuyển về nhà cậu nhưng sau đó cậu mới biết rằng cậu đã tự lấy đá đập vào chân mình.
Bởi vì so với trước đây, lúc chỉ có bé Đường và Hiểu Đồng thì cậu phải
đứng đắn, nay lại càng phải nghiêm chỉnh hơn trước mặt bà Cẩm Du.

Hiểu Đồng cũng không tùy tiện bước vào phòng Vĩnh Phong, hai người
chẳng dám đứng gần nhau chứ đừng nói đến thân mật bởi vì sợ bà Cẩm Du
bắt gặp. Dù rằng bà Cẩm Du đối xử với Vĩnh Phong rất thân mật nếu không
muốn nói có phần thương yêu chiều chuộng.

Chỉ có những lúc hai người cùng đi học mới có cơ hội bên nhau. Vĩnh Phong cứ nắm chặt lấy tay Hiểu Đồng nhìn cô ấu yếm trong lúc lái xe.
Chỉ đến giờ giải lao, hai người mới tìm một nơi yên tĩnh để bên nhau.

Hiểu Đồng ngồi trong lòng của Vĩnh Phong đưa tay đùa nghịch chiếc
cúc áo của Vĩnh Phong, đùa chán cô luồn tay vào vòm ngực vạm vỡ của Vĩnh Phong vẽ vẽ những hình trái tim bên ngực trái của cậu, gương mặt mơ
màng cắn nhẹ vào phần xương quai xanh của cậu khiến Vĩnh Phong bị kích
động rên khẽ một tiếng, Hiểu Đồng bật cười khúc khích. Hoàn toàn không
biết hành động của mình được xem là khiêu khích đối phương làm bậy. Các
nơron trong người Vĩnh Phong căn cứng lại nhưng cậu cố kìm xuống, nhưng
Hiểu Đồng vẫn cứ nghịch ngợm cắn hết chổ này đến chỗ khác, bàn tay cũng
chẳng chịu để yên mà cứ nghịch ngợm. Hiểu Đồng nhìn gương mặt chịu đựng
khổ sở của Vĩnh Phong thì cười lớn, cuối cùng quyết định buông tha cho
cậu. Cô chu rúc vào lòng Vĩnh Phong nói :

- Em muốn xin nghỉ ít hôm ở tiệm để ôn thi.

- Ừm…- Vĩnh Phong không trả lời chỉ ừ hử cho qua chuyện, bắt đầu lấy lại hơi thở vừa bị Hiểu Đồng làm rối loạn.

- Em muốn hỏi là liệu em có bị trừ lương hay không ? Anh cũng biết là đồng lương của em vốn eo hẹp mà – Hiểu Đồng nũng nịu hỏi.

Vĩnh Phong nheo mắt nhìn Hiểu Đồng rồi cười thầm. Bây giờ thì cậu
hiểu ý đồ đen tối của cô rồi, cái trò quấy nhiễu này vốn là có mục đích
mà.

- Sao lại hỏi anh chuyện đó – Vĩnh Phong giả vờ không hiểu hỏi.

- Thì tại vì anh là ông chủ mà…

- Vậy thì sao hả - Cậu có tình hỏi tới.

- Chẳng lẽ anh không thể cho bạn gái mình nghỉ vài ngày được sao – Hiểu Đồng phụng phịu ngước đôi mắt đẹp của mình nhiều cậu.

Hai chữ « bạn gái » thốt ra khỏi môi Hiểu Đồng khiến Vĩnh Phong cảm thấy thật ngọt ngào. Cậu siết chặt vòng tay quanh em cô, cúi xuống mĩm
cười một cách tinh quái nhìn Hiểu Đồng rồi nói :

- Cái đó còn tùy thuộc biểu hiện của em.

- Biểu hiện gì – Hiểu Đồng ngơ ngẩn hỏi, đôi mắt cứ chớp chớp nhìn Vĩnh Phong khiến cậu bật cười trước vẻ đáng yêu của cô. Lấy tay nâng cằm
Hiểu Đồng lên rồi cúi xuống ngậm lấy đôi môi hồng của cô mút mạnh, làm
cho gương mặt Hiểu Đồng đó bừng lên. Đầu óc choáng váng theo từng nụ hôn của cậu.

Cuối cùng kỳ thi cũng kết thúc, hai người vui vẻ cùng nhau đi
chơi, địa điểm chọn chính là bãi biển. Bà Cẩm Du chỉ dặn dò hai đứa vài
câu rồi đưa tiễn ra ngoài xe. Bé Đường thì cứ khóc đòi theo mãi, Vĩnh
Phong phải hứa mua thật nhiều quà về cho mới dỗ được con bé.

Lần này đi du lịch nên Vĩnh Phong chọn chiếc xe mui trần màu đỏ,
Hiểu Đồng chẳng biết hiệu gì, cô mù mờ trước các hiệu xe. Nhưng cô phải khẳng định là chiếc xe này rất đẹp.

Chiếc xe mui trần lướt rất nhanh, gặp khả năng lái xe của Vĩnh
Phong vốn rất tuyệt, chiếc xe chạy cứ như bay. Mái tóc đen mượt của Hiểu Đồng cứ tung bay trong gió không ngừng rồi rối lên. Nhưng được hít thở
không khí này thì thật là tuyệt.

Hiểu Đồng nhìn ngắm chiếc xe đã đời rồi quay sang hỏi :

- Thật ra anh có tất cả bao nhiêu chiếc xe vậy.

Vĩnh Phong chỉ cười, kéo tay Hiểu Đồng ngã vào người mình. Nói về xe, bản thân cậu cũng không rõ là mình có bao nhiêu chiếc nữa, đơn giản thấy hứng thú thì mua, nhưng cũng ít khi sử dụng, chủ yếu là những
chiếc xe đua mới làm bạn mỗi ngày với cậu.

Nhà Vĩnh Phong có một biệt thự rất đẹp, lại có bãi biển riêng,
nhưng do người trông coi bị bệnh nên vẫn chưa quét dọn xong. Thế là hai
người đành qua đêm tại khách sạn. Vĩnh Phong lại gần quầy tiếp tân đăng
ký phòng, còn Hiểu Đồng ngồi ở bộ sofa chờ đợi, chăm chú vào tờ báo
trước mặt.

Hiểu Đồng thỉnh thoảng nhìn về phía Vĩnh Phong xem cậu đang ký
xong chưa, vì thấy lâu rồi mà vẫn chưa đăng ký xong. Cô thấy Vĩnh Phong
móc trong bóp ra hết tấm thẻ này đến tấm thẻ khác nhưng đều bị trả lại.
Hình nhưng gương mặt cậu hơi nổi giận, cậu bực tức lấy tiền ra trả. Vĩnh Phong mướn hai căn phòng sang trọng nhất.

Khi cô tiếp tân đưa cho cậu hai chìa