Disneyland 1972 Love the old s
Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3213370

Bình chọn: 7.00/10/1337 lượt.

p của bệnh viện nên có
đầy đủ trang thiết bị, vật dụng cao cấp. Nhưng điều này làm cho căn
phòng cô vạnh hơn.

Trên bàn là tô cháo nóng còn đang bốc khói, nhưng Hiểu Đồng chẳng
buồn đụng đến, cô chẳng có lòng dạ nào để ăn, bàn tay vẫn bị tay Vĩnh
Phong nắm chặt, nhưng hiểu Đồng không có ý định rút ra.

Hiểu Đồng vẫn ngồi bên cạnh Vĩnh Phong, im lặng vuốt ve gương mặt
hao gầy kia, gương mặt vốn nhẵn mịn của Vĩnh Phong đã xuất hiện vài sợi
râu con, sờ vào nhột tay.

Cuối cùng Hiểu Đồng ngã rạp người xuống trên ngực Vĩnh Phong thì thầm :

- Vĩnh Phong, anh có nghe em gọi không. Anh mau tỉnh dậy đi, em có
chuyện muốn nói với anh. Có ba chữ em muốn nói với anh, anh có muốn nghe không. Nếu muốn nghe thì anh mau tỉnh dậy đi…Ba chử này em chỉ muốn nói với mình anh thôi, nếu anh còn không chịu mở mắt bây giờ, sau này em sẽ không nói ba chử này nữa đâu…..

Sau đó, Hiểu Đồng thì thầm kể chuyện mọi người cho Vĩnh Phong
nghe, cô nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cậu. Sau đó cô đặt một nụ hôn dài
lên mắt. lên mũi cậu, thầm cầu nguyện với ông trời cho Vĩnh Phong được
tỉnh lại, dù có muốn cô đánh đổi bất cứ thứ gì cô cũng chấp nhận. Những
giọt nước mắt cứ nghĩ đã khô từ lau nay lại bắt đầu rơi xuống cùng với
một nụ hôn ấm áp nơi bờ môi của Vĩnh Phong. Giọt nước mắt của Hiểu Đồng
rơi trên gương mặt lạnh giá của Vĩnh Phong làm nó trở nên ấm áp.

Một tiếng pít rất lớn ở máy đo nhịp tim của Vĩnh Phong kêu lên,
lát sau đôi mắt cậu từ từ mở ra, khẽ chớp mi mấy cái, bởi vì giấc ngủ đã quá lâu, cậu chìm trong bóng tối nên vẫn chưa tểh nào quen với cái ánh
sáng hừng hừng bên ngoài. Trong sự mờ ảo cậu thấy gương mặt Hiểu Đồng từ từ hiện rõ nét trước mặt mình, gương mặt cô nhòe nước mắt nhưng khóe
môi cong cong nở nụ cười.

- Vĩnh Phong ! Anh tỉnh rồi – Hiểu Đồng mừng rỡ đưa tay quẹt nước mắt trên mặt reo lên.

Vĩnh Phong không trả lời, gương mặt hơi nhăn lại vì vết thương bị đau.

- Anh không sao chứ ? – Hiểu Đồng lo lắng hỏi, cô quay người nhìn về vết thương của Vĩnh Phong.

Trong lòng Vĩnh Phong biết bao vui sướng khi gương mặt Hiểu Đồng
hiện ra trước mặt mình một cách bình an. Cậu nhìn kỹ gương mặt mà cậu
yêu thương vô cùng, rồi đưa tay lên định vuốt ve gương mặt cô, muốn hỏi
cô còn đau không. Cậu vẫn còn nhớ, lúc đưa cô lên bờ, gương mặt cô hơi
bị sưng đỏ hình như rất đau. Nhưgn bàn tay đang định đưa lên lại dừng
lại ở trên không, Vĩnh Phong nhíu mày một cái rồi từ từ nhắm mắt lại,
quay mặt đi chỗ khác.

Thế biểu hiện hơi khác lạ của Vĩnh Phong, Hiểu Đồng tưởng cậu bị đau nên định đứng dậy :

- Anh bị đau à. Để em đi gọi bác sĩ.

Nhưng vừa định đứng lên liền bị bàn tay Vĩnh Phong giữ chặt lại, cô quay đầu nhìn cậu, cậu không nói gì cả, chỉ nhắm mắt im lặng. Hiểu Đồng cứ nghĩ cậu bị thương nên thấy mệt cũng không hỏi thêm gì , đưa tay
nhấn nút gọi y tá.

Lát sau y tá đến rồi, bác sĩ đến. Kiểm tra tổng quát xong, bác sĩ quay sang Hiểu Đồng nói :

- Cậu ấy đã tình lại thì không còn gì nguy hiểm nữa, bây giờ chỉ cần
tỉnh dưỡng cho lại sức, không được cử động quá nhiều, kẻo ảnh hưởng vết
mổ.

Nói rồi, bác sĩ bỏ đi ra ngoài. Không khí trong phòng tự nhiên ngột
ngạt vì thái độ rất kỳ lạ của Vĩnh Phong, cậu chẳng nói gì làm Hiểu Đồng cũng chẳng thể mở miệng. Ngồi yên như vậy riết, Hiểu Đồng muốn đi vệ
sinh, cô bèn rụt tay ra, nhưng Vĩnh Phong vẫn nắm chặt lấy tay cô, dường như càng siết chặt hơn.

Hiểu Đồng ấp úng nói :

- Vĩnh Phong buông tay em ra có được không.

Tay Hiểu Đồng bị Vĩnh Phong siết chặt đau điếng, nhưng trả lời cô
chỉ là cái siết chặt hơn. Cuối cùng Hiểu Đồng đành thở dài nói :

- Em…em muốn đi vệ sinh.

Cả người Vĩnh Phong căng cứng khi Hiểu Đồng định rụt tay ra khỏi
tay cậu. Nhưng khi nghe cái lí do muốn rút tay ra của cô thì cậu mới
thấy nhẹ nhõm, từ từ thả tay cô ra.

Hiểu Đồng thấy vậy cũng không nói gì thêm chỉ lẳng lặng đi vào
tolet, lát sau cô trở ra thì thấy Vĩnh Phong kéo tấm chăn lên phủ cả
mặt. Hiểu Đồng thở dài bước đến ngồi xuống mép giường kéo tấm chăn ra
nói :

- Vĩnh Phong ! Em biết là anh đang giận. Giận em không chịu nói với
anh, nhưng mà tại vì em không muốn anh có chuyện gì cho nên mới làm vậy. Em biết là em sai rồi, là tại em quá ngốc, là tại em suy nghĩ quá nông
cạn, khiến anh lo lắng thêm . Còn báo hại anh và mọi người lao vào nguy
hiểm. Anh đừng giận nữa được không.

Vĩnh Phong chẳng thèm đáp lời Hiểu Đồng, cứ nhắm mắt im lặng.

Những ngày tiếp theo đó, Hiểu Đồng mới thấy được cơn giận của Vĩnh Phong đáng sợ đến thế nào. Dù cô có cố gắng gợi chuyện bao nhiêu, Vĩnh
Phong cũng không thèm trả lời. Mọi người đến thăm, cậu thỉnh thoảng cũng nói dăm ba câu nhưng chẳng mở miệng nói với Hiểu Đồng câu nào cả. Đến
khi Đình Ân khỏe khắn vào thăm, Vĩnh Phong vẫn không thèm nói chuyện với Hiểu Đồng. Những khi chỉ còn có hai người trong phòng, Hiểu Đồng chỉ
còn cách cắn môi để không bật khóc trước sự lạnh nhạt của Vĩnh Phong.

Đang thất thiểu về nhà, Hiểu Đồng vừa ra khỏi bệnh viện thì một
chiếc xe bóng loáng đã chạy đến bên cạnh, một người đàn ông còn trẻ mặc
một bộ comple bước xuống xe đi đến trước mặt Hiểu Đ