
à đành đếm sao, cũng vẫn đếm đến mấy lần 999 ngôi sao. Chỉ là không tài nào đếm được đến 1000.
Cậu càng không nỡ đẩy Hiểu Đồng ra. Không dám chạm vào cô, sợ rằng nếu chạm vào thì tường thành cậu xây dựng cực khổ sẽ bị vỡ ra.
Vậy là cả đêm mất ngủ. Có phải em cố tình chơi anh hay không, vì
đêm qua em mất ngủ vì lo lắng và ghen khi anh đi với cô gái khác.
Sáng sớm khi khí trời đã bị ánh mặt trời bao bọc, Hiểu Đồng mở mắt
ra thấy mình đang ôm chầm lấy Vĩnh Phong, trên người cậu không có mặc
áo, Chẳng những thế một chân của cô còn gác lên người cậu, chẳng biết từ lúc nào mà 1 chiếc nút áo của cô sút ra, vị trí ngủ của hai người thay
đổi. Hiểu Đồng kinh hãi hét lên. Cô vội vàng tránh xa khỏi người Vĩnh
Phong, tay nắm lấy phần áo của mình, tròn mắt nhìn Vĩnh Phong, ánh mắt
không nén khỏi bi thương.
Nghe tiếng la của Hiểu Đồng, Vĩnh Phong mệt mỏi mở mắt, đôi mắt
cậu trở nên sâu hơn, mỏi mệt hơn, không còn là đôi mắt tinh ánh rạng rỡ
bình thường. Hậu quả của một đêm mất ngủ là hai mắt thâm quầng. Cậu ngáp một cái nhìn Hiểu Đồng.
- Có chuyện gì vậy ?
- Đêm qua…đêm qua…có phải anh đã lợi dụng lúc em ngủ mà giở trò bậy bạ hay không – Cô mím môi phồng má nhìn cậu chất vấn.
Vĩnh Phong thở dài, than trời trời không thấu, than đất, đất
không nghe. Rõ ràng cậu là người bị hại, rõ ràng người bị thiệt là cậu.
Nhưng bởi vì trời sinh ra cậu là con trai , chẳng có gì để mất, lại còn
cho con trai cái bản tính ham muốn kia cho nên bị người ta nghi ngờ.
- Em nhìn kĩ đi, ai mới là người bị xâm phạm đây – Vĩnh Phong khẽ chỉ
vào ngực mình, trên đó để lại vài vết cào nho nhỏ của Hiểu Đồng – Đêm
qua là em vồ lấy anh, đến nỗi anh phải đổi chỗ nằm thấy không.
Hiểu Đồng vẫn còn chưa hết nghi ngờ, nhưng xét thấy tình huống lúc thức dậy thì rõ ràng là cô ôm lấy người ta, nhưng vẫn cố hỏi một câu để xác định :
- Thật không ?
- Thật – Vĩnh Phong gật đầu rồi lại nằm xuống ngáp dài – Em báo hại anh cả đêm không thể ngủ, anh phải ngủ thêm một chút nữa cái đã.
- Nhưng tại sao tối rồi anh lại cởi áo ? – Hiểu Đồng vẫn nghi ngờ hỏi.
- Bị em ôm sát như vậy, không nóng mới lạ.
Vĩnh Phong vừa nói xong là úp mặt ngủ tiếp vì vậy không thấy được
gương mặt đỏ bừng xấu hổ của Hiểu Đồng, cô thẹn quá chẳng biết làm sao,
chỉ đành dùng tay tự đánh đầu mình, **** thầm bãn thân. Cuối cùng lí nhí nói :
- Bình thường em không như vậy đâu.
Vĩnh Phong nghe như vậy thì mĩm cười mở mắt, chồm sát tới người Hiểu Đồng, cậu nhìn cô khẽ cười giễu cợt.
- Bình thường em không như vậy, chỉ khi ở bên anh thì em mới như vậy phải không.
Bị Vĩnh Phong tiến sát, Hiểu Đồng càng thêm xấu hổ cô vội vàng leo
xuống giường một cách gấp gáp vướng tấm chăn xuýt chút nữa là té. Cũng
may Vĩnh Phong chụp kịp, kéo cô cùng mình ngã trên giường càng khiến
Hiểu Đồng hoảng loạn hơn, cô vùng dậy lao nhanh vào nhà tắm. Vĩnh Phong
nhìn bộ dạng Hiểu Đồng như thế, ôm bụng cười lăn lộn trên giường.
Hiểu Đồng muốn đi xe đạp đôi, vì ra biển mà không đi xe đạp đôi thì thật là đáng tiếc. Hai người bèn đi thuê xe đạp. Nhưng khi nhìn
chiếc xe đạp, Vĩnh Phong nhăn mặt không chịu đi. Bị Hiẻu Đồng bức ép
cuối cùng cậu cũng chịu khai ra là mình không biết đi xe đạp. Điều này
làm Hiểu Đồng choáng nặng. Cô trừng trừng mắt nhìn cậu quan sát từ đầu
tới chân cái tướng to xác này vậy mà lại không biết đi xe đạp.
- Chẳng phải ở mỹ trẻ con thường tự đi xe đạp đến trường hay sao?
- Anh không đi bằng xe đạp.
- Vậy anh đi bằng xe buýt à – Hiểu Đồng tiếp tục hỏi.
- Không . – Vĩnh Phong lắc đầu đáp.
- Không phải anh mắc bệnh thiếu gia, đi học bằng xe hơi đến trường ấy chứ - Cô nhăn măt hỏi vẻ hơi xem thường.
- Anh đi bằng ván trượt và giầy patin – Vĩnh Phong đáp cụt lũn.
- Em đèo anh vậy – Hiểu Đồng thở dài nói.
Vì Vĩnh Phong không biết đạp xe cho nên hai người không mướn xe đạp đôi mà chỉ mướn một chiếc xe có yên sau bình thường.
Hiểu Đồng đèo Vĩnh Phong trên xe dạo quanh con đường biển mát rượi . Theo sự hướng dẫn của Vĩnh Phong hai người đi đến một con đường ngợp
bóng cây rất đẹp, Hiểu Đồng vừa nhìn thấy thì rất thích.
Hai hàng cây đều thẳng tắp, cành lá sum xuê, lại nở hoa thơm ngát,
rất thích hợp để dạo chơi. Có rất nhiều cặp đôi cũng cùng nhau dạp xe
đạp đôi đến đây dạo. Nhưng chủ yếu là xe đạp đơn vì bạn trai đèo bạn
gái. Còn bạn gái thì ôm ngang eo bạn trai một cách lãng mạn. Có cô gái
còn đứng dậy thả mình theo làn gió, tay vịnh vai bạn trai một cách hạnh
phúc.
Hai người cũng rất ư là lãng mạn, cũng một người chở một người đúng vịnh vai thật tình tứ. Nhưng cái khác biệt là ở người chở và người
vịnh.
Hiểu Đồng đáng thương, đã chẳng được bạn trai đèo đi trong thơ mộng như người ta mà còn phải gồng vai chịu đựng sức nặng của đôi tay đang
đè nặng trên vai mình.Chẳng thấy sự lãng mạn ở đâu mà chỉ thấy mồ hôi
đầm đìa, cổ họng khô khốc, bắt đầu thở dốc.
Thấy Hiểu Đồng bắt đầu mệt, Vĩnh Phong cứ mĩm cười miết, cậu cố tình nói:
- Nhanh lên, em đạp thiệt là chậm, chán quá đi thôi.
Nghe giọng điệu của Vĩnh Phong, Hiểu Đồng tức muốn hộc máu. Cậu rõ
rang là cố tình dung câu chuyện của c