
cho trẻ dưới hai tuổi, bé Đường 5 tuổi rồi, không thích hợp đâu.
Cô định đem trả lại nhưng Vĩnh Phong đã giật lại và nhìn cô đầy khuấn khích nói :
- Anh mua để giành cho con anh đọc.
Nhưng nào ngờ, Hiểu Đồng vỗ vai cậu nói :
- Vậy khi đó em sẽ đến chúc mừng.
Hiểu Đồng nói xong quay người mĩm cười bỏ đi. Vĩnh Phong chỉ có thể thở dài tự nhắc nhở mình » Sau này không được chọc giận cô nữa. »
- Một vị bác sĩ của một bệnh viện tâm thần muốn tìm ra một bệnh nhân có tinh thần tỉnh táo nhất để họ giúp ông cai quản các phòng bệnh.Ông đi
đến phòng bệnh thứ nhất. Ông chỉ vào cái tivi hỏi cái này là cái gì. Một người đứng lên trả lời đúng bèn được vị bác sĩ đó cho làm tổ trường ở
phòng bệnh đó. Ông đi đến phòng bệnh thứ hai, ông chỉ vào cái đầu đĩa
hỏi cái đó là cái gì, một người đứng dậy trả lời đúng, được ông cho làm
tổ trưởng ở phòng bệnh thứ hai. Ông đi đến phòng thứ ba, ông cầm cái
điều khiển tivi lên hỏi, cái này là cái gì ….
- Remote – Hiểu Đồng buộc miệng trả lời.
Vĩnh Phong bèn cười phá lên nói :
- Được, anh phong cho em làm tổ trường phòng thứ ba.
- Á thì ra …..
Hai chữ « anh gạt em « chưa kịp thốt ra thì đã phải nuốt lại
xuống bụng bởi vì môi cô đã bị môi ai kia chiếm lấy. Nhanh chóng luồng
lưỡi vào trong cửa răng cô đùa cợt. Đến khi cô gần như không thở được
thì mới có tểh thoát được.
- Không chơi nữa – Hiểu Đồng nằm xuống dưới giường che dấu gò má ửng đỏ và nhịp tim đập mạnh của mình – Lần nào cũng bị anh hôn đến hụt hơi.
Oxi chẳng thể nào lên đến não. Anh có biết là não thiếu oxi sẽ trở thành người đần độn hay không ? Em không muốn sau này trở thành người đần độn đâu.
- Vậy em muốn chơi gì – Vĩnh Phong vẫn chưa buông tha cô, cái lưỡi vẫn lượn vòng trên bờ môi mọng của cô.
- Kể chuyện đi.
- Kể truyện – Vĩnh Phong nhìn cô chớp mắt một cái rồi nằm xuống – Anh không biết kể chuyện đâu, em kể đi.
- Vậy em kể anh nghe – Hiểu Đồng gật đầu rồi lấy giọng trầm buồn kể .
- Lúc trước ở gần phòng trọ của em, có một cô đang mang bầu dắt theo
một bé gái cũng đến trọ. Hai mẹ con cô đơn rất vất vả sống cuộc sống rất khốn khó. Đến khi sinh nở cũng không có ai giúp đỡ, mẹ em thương tình
đến giúp. Sau đó cô ấy đã kể câu chuyện về cuộc đời của mình cho mẹ con
em nghe.
« Cô ấy có một người bạn trai thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau,
hai gia đình vô cùng thân thiết, người bạn trai ấy lớn hơn cô ba tuổi,
thường chăm sóc cô, bảo vệ cô khỏi những kẻ bắt nạt, an ủi cô khi mẹ cô
mất. Sau đó, cha mẹ người bạn đó bị tai nạn qua đời để lại người bạn
trai đó một mình, cho nên ba cô đã đưa về nhà nuôi dưỡng như con trai
của mình. Ba mẹ của bạn trai đó để lại gia sản khá lớn cho cậu bạn trai
đó, cho nên ba cô đã dùng số tiền đó để làm ăn và thành công. Nhưng ông
không hề có ý chiếm đoạt. Hai người lớn lên bên nhau, cả hai đều xinh
đẹp, cuối cùng yêu nhau sâu đậm, ai cũng công nhận họ là một cặp xứng
đôi. Sau khi chàng trai đậu đại học, ba cô dố lòng cho chàng trai ra
nước ngoài học hành và xây dựng sự nghiệp, nên đem toàn bộ gia sản đưa
cho chàng trai. Hai người chia tay nhau, hẹn chờ đợi nhau suốt đời và
vào cái ngày chàng trai đi, cô đã trao thân cho chàng trai ấy. «
Kể đến đây, giọng Hiểu Đồng có vẻ bi thương xúc động, cô có gắng giằng cơn xúc động kể tiêp. Vĩnh Phong vẫn nằm im chăm chú lắng nghe.
« Nào ngờ sự đời không như ta tưởng, cha cô vì quá tin tưởng một
người bạn cho nên bị lừa mất hết cả tiền bạc, còn có nguy cơ phải ở tù.
Đúng lúc này cô phát hiện mình có thai với người bạn trai đó. Đau khổ
tuyệt vọng vô cùng, lại mất liên lạc với người bạn trai đó. Cô như người sắp ngã xuống một bờ vực thẳm, nhưng rất may có một người đã giơ ra một bàn tay cứu giúp cho cô. Người đàn ông đó đã yêu cô từ lâu lắm rồi, ông ta muốn cô trở thành vợ mình để giúp đỡ cho cha cô thoát khỏi cảnh tù
đày, và để con cô không bị mang tiếng không có cha, ông còn hứa sẽ trả
cô tự do cho cô khi người bạn trai chở về, cô đã gật đầu đồng ý. Sau đó, cha cô vì đau buồn sinh bệnh mất đi, cô trong lúc cha mất lại không có
tin tức gì của người yêu cũng quá đau buồn dẫn đến việc xảy thai. Người
đàn ông đó đã dịu dàng chăm sóc cho cô, khiến cô đôi lúc rất cảm động,
nhưnh cô không thể cho ông tình yêu của mình.
Nào ngờ, sau bao thời gian chờ đợi mỏi mòn, cô hay tin người yêu
mình đã lấy vợ. Cô lại lần nữa suy sụp, cô lại được người đàn ông đó
chăm sóc tận tình qua bao ngày tháng, cuối cùng cô đã tiếp nhận ông với
tình yêu chân thành. Họ có với nhau một bé gái. Nào ngờ bất hạnh lại
tiếp tục xảy đến, người đàn ông đó bị tai nạn mất đi. Hai mẹ con họ phải lưu lạc khắp nơi và ngừi yêu củ của cô đã xuất hiện. Họ nhìn nhau oán
hận trách móc nhau rồi vỡ òa ra rằng bấy lâu nay họ đã hiểu lầm nhau.
Người yêu cô sau khi bị mất liên lạc, càng cố gắng làm việc, cuối
cùng tạo được chút thành tự trở về tìm kiếm cô, nhưng ông lại hay tin cô đã lấy một người đàn ông rất tàhnh đạt và giàu có. Đã phụ bạc lời thề
năm xưa. Ông ta hận cô, cho nên đã chấp nhận đám cưới với một thiên kim
tiểu thơ giàu có nhất đang say mê ông. Và ông trở thành người thành đạt
nhất,