
h lúc nhỏ đi.
- Lúc nhỏ anh nghịch lắm. Vĩnh Thành phải đứng ra can thiệp bảo vệ anh
mỗi khi anh sai phạm điều gì đó. Cha mẹ không có ở nhà thường xuyên nên
hai anh em vô cùng gắn bó. Vĩnh Thành rất thích điêu khắc, chiếc nhẫn
con cá heo anh làm tặng em cũng nhờ Vĩnh Thành đã dạy anh cách làm. Anh
thì rất thích vẽ tranh, lâu rồi anh không vẽ.
- Vậy sau này anh vẽ cho em một bức chân dung được không ?
- Được, nhưng lâu rồi anh không vẽ. Ngày mai đi đến biệt thự nhà anh đi, ở đó có giá vẽ. Anh sẽ vẽ cho em một bức thiệt là đẹp.
- Ừhm - Hiểu Đồng gật đầu.
Sau đó, Vĩnh Phong kể lại những chuyện nghịch phá lúc nhỏ cho hiểu Đồng nghe, khiến cô cười vỡ bụng.
Khi Vĩnh Phong đã ngủ say, Hiểu Đồng ngời dậy, cô với lấy điện
thoại Vĩnh Phong để trên bàn dò số của một người và gọi. Bên kia chưa
kịp trả lời, Hiểu Đồng đã vội nói :
- Thiên Minh ! Việc mà em nhờ anh, hãy thực hiện đi.
Bên kia Thiên Minh nói gì đó nhưng Hiểu Đồng lạnh lùng nói :
- Hãy làm đi ! Đây mà món nợ em muốn anh phải trả cho em.
Ánh Bình minh vừa hé mắt đón những
cơn gió lồng lộng thổi vào từ biể khơi xa xôi. Tại một khách sạn nổi
tiếng, ngoài ban công của một căn phòng sang trọng, có một bóng hình mặc áo sơ mi trắng dài tay, chiếc quần jean ngắn để lộ đôi chân thon dài.
Ánh mắt cô gái ẩn hiện sự buồn bã, cô đưa đôi mắt nhìn về hướng xa xăm
về phía biển, để mặt cho gió biển thổi tung mái tóc dài đen nhánh, làm
nó rối lên. Gió mang theo cái lạnh lẽo từ xa đến bao trùm lấy cả người
cô, cô bất giác đi đưa tay ôm lấy hai bờ vai của mình, hít từng cơn lạnh đưa vào buồng phổi của mình, mong muốn đóng băng nỗi buồn trong lòng
cô.
Mở mắt sau một cơn ngủ dài, Vĩnh Phong đưa mắt nhìn về phía chỗ
nằm bên cạnh, không có bóng dáng của Hiểu Đồng. Cậu nhổm người dậy tìm
kiếm hình bóng cô, ánh mắt lướt qua tấm kính trắng nhìn thấy bóng hình
yêu thương, cậu khẽ cười mở cửa bước ra ngoài.
Hiểu Đồng đang mãi đeo đuổi theo những suy nghĩ trong lòng, vẻ mặt cô buồn bã vô cùng nên không phát hiện Vĩnh Phong đang bước đến gần.
Cậu choàng tay qua eo cô, kéo cô vào lòng mình ủ ấm, cằm đặt lên đầu cô. Giọng trầm ấm đầy yêu thương nhẹ nhàng trách cô :
- Sao lại ra ngoài này. Gió lạnh như vậy mà không mặc thêm áo khoác.
Hiểu Đồng ngã người sát vào lòng Vĩnh Phong, gương mặt cọ nhẹ vào ngực cậu, tay ôm chặt hai bàn tay đang ôm lấy em của mình. Lát sau cô
thì thầm khẽ :
- Hãy ôm chặt em thêm nữa đi.
Vòng tay Vĩnh Phong liền siết chặt thêm, ôm chặt lấy cô, phủ những
hơi thở ấm nóng lên tóc cô, truyền sự ấm áp của cậu vào cho cô.
- Nếu có thể được dựa vào lòng anh mãi mãi thế này thì tốt quá – Hiểu Đồng giọng buồn buồn nói.
- Ngốc quá ! Anh sẽ để em dựa vào lòng anh mãi mãi – Vĩnh Phong khẽ
cười, siết chặt cô hơn nữa, như sợ chỉ cần cậu nới lỏng tay thì cô sẽ
theo gió bay đi mất.
Vĩnh Phong mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh, chiếc quần tây trắng ôm
lấy Hiểu Đồng cùng đón những cơn gió lạnh thổi đến nhưng cả hai lại thấy sự ấm áp trong lòng. Nếu bạn đứng từ xa sẽ tấhy đó là cảnh tượng rất
đẹp, rất hạnh phúc. Hai người họ cứ như những giọt sương mong manh trong gió, chiếc áo trắng họ mặc tung bay trong gió càng khiến cho cảnh vật
trở nên mờ ảo huyền hoặc.
Hai người trả phòng, quyết định cùng nhau đi đến biệt thự của nhà Vĩnh Phong. Chiếc xe mui trần màu đỏ lại vi vu đưa họ đi qua con đường
dài mát mẻ rất đẹp. Cuối cùng họ đi đến một cánh cửa màu đen rất lớn,
đằng sau nó là một căn biệt thự rất đẹp và rất lớn. Phía bên kia biệt
thự là một bãi biển xanh thẳm, chỉ có tiếng gió mà không có bóng người.
Đây là bãi biển tư, không cho phép người khác đi vào.
Có người gác cửa vội vã mở cửa cho họ. Vĩnh Phong giúp Hiểu Đồng
mang hành lí vào trong, nhưng bất ngờ đang dành cho họ ở bên trong.
Cửa vừa mở ra, một tiếng nổ « BÙM » vang lên, cả hai đều giật cả
mình. Vĩnh Phong còn đánh rơi cả hành lý xuống đất. Hiểu Đồng đưa tay
chặn lấy ngực.
Những tiếng cười sảng khoái vang lên, sau đó là điệu nhạc của bài « Happy birthday » vang lên. Rồi sau đó là bài : » Khúc hát mừng sinh
nhật », một bài hát khá dễ thương. Sau đó, những con người dần dần tảng
ra hai bên để cho Đình Ân đang bê trên tay một cái bánh sinh nhật rất to đi đến. Trên bánh có cắm hai cây đèn cầy số 2 đang cháy rực rỡ.
Hiểu Đồng lập tức hiểu ra vấn đề, cô cúi gằm mặt xuống, bặm môi
cảm thấy trong lòng khó chịu. Mọi người đang làm sinh nhật, nhưng hôm
nay chẳng phải sinh nhật của cô cho nên buổi tiệc sinh nhật này là danh
cho Vĩnh Phong. Mà cô, là bạn gái, là người cậu liều cả mạng để bảo vệ
lại hoàn toàn không biết gì.
Vĩnh Phong nhìn thấy mọi người đều đến chúc mừng sinh nhật mình.
Cậu nhìn mọi người cười vui vẻ rồi nói lời cảm ơn họ. Cậu dự định sẽ
cùng Hiểu Đồng dự sinh nhật tại đây chỉ hai người nhưng giờ đây, có bạn
bè càng vui vẻ hơn. Cậu kéo Hiểu Đồng đin vào phía trước.
- Mau cầu nguyện đi rồi thổi nến.
- Phải đó , mau lên kẻo nến cháy hết.
Vĩnh Phong quay sang nhìn Hiểu Đồng vuốt lại mái tóc cô, đưa bàn
tay đang nắm lấy tay cô lên ngang ngực, rồi nhìn cô khẽ cười nói :
- Anh ước được ở bên cạnh em mãi