Polaroid
Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3213931

Bình chọn: 7.5.00/10/1393 lượt.

t nhẹ môi cô rồi thì thầm:

- Anh hứa với em, sẽ không đi đến bước cuối cùng .

Hiểu Đồng khẽ gật đầu vòng tay ôm lấy người cậu, lựa chọn sự tin
tưởng. Sau đó họ lại tiếp tục sa vào nhau với những nụ hôn nhẹ nhàng
hạnh phúc. Tận hưởng những gì mà cảm giác bên nhau đem lại.

Ngoài trời bắt dầu nổi giông tố, nhưng chẳng ai cảm thấy lạnh.

Sau đó, Vĩnh Phong phải đau khổ đi vào tolet, để lại Hiểu Đồng với
những hơi thở đứt đoạn. Thật ra cô đã hoàn toàn rơi vào vô thức, Vĩnh
Phong hoàn toàn có thể chiếm được cô, chỉ là cậu lựa chọn giữ lời hứa.

Còn lại một mình, Hiểu Đồng lặng lẽ rơi nước mắt:”Vĩnh Phong!
Không phải em không thể trao cho anh mà là em sợ một khi đã trao thân
cho anh , giữa chúng ta sẽ có một sợi dây buộc chặt. Em sợ rằng em không nỡ rời xa anh”

Sau đó, họ lại đi tìm hạnh phúc một lần nữa cho tới khi gần sáng mới mệt nhoài thiếp đi.

Cả hai đều dậy muộn, mọi người đã tập trung đầy đủ dưới phòng
khách. Nhìn thấy hai người cùng nắm tay nhau đi xuống aim cũng nhìn họ
cười thầm. Hiểu Đồng xấu hổ vô cùng, cô cúi đầu bước đi bên cạnh Vĩnh
Phong , ngồi xuống ghế bên cạnh Đình Ân, tay Vĩnh Phong khoát qua em
Hiểu Đồng, kéo cô dựa vào người cậu.

- Ây da, hai người tối qua làm gì vậy, đừng nói là không có làm gì nha, chiến tích vẫn còn - Quốc Bảo liền trêu chọc họ.

Chiến tích đó là những dấu hôn đỏ rực của Vĩnh Phong trên người
Hiểu Đồng, cô cố tình mặc áo dài tay che lại nhưng không thể che những
dấu hôn trên cổ.

Mọi người cười ầm cả lên, Hiểu Đồng xấu hổ đưa mắt đáng thương
nhìn Vĩnh Phong cầu cứu. Vĩnh Phong liền lấy cái gối đệm quăng vào người Quốc Bảo. Quốc Bảo nhanh chóng chụp lấy rồi nhăn răng ra nói:

- Ây da, anh Vĩnh Phong đúng là trọng sắc khinh bạn mà.

Mọi người lại cười ầm lên. Vĩnh Phong cũng cười vui vẻ, nhìn Hiểu Đồng tinh quái nói, bàn tay cứ vuốt ve trên người cô.

- Cậu ít nói lại đi, nếu không thì tối nay, Hiểu Đồng chẳng cho anh đến gần hay chạm vào cô ấy.

Mọi người lại cười rộ lên, còn Hiểu Đồng thì chết ngay tại chỗ.
Vĩnh Phong noói ậy tức là đã thừa nhận tối qua họ đã làm chuyện đó rồi.
Cô chỉ muốn cắn cho cậu một cái, nhưng lại sợ mọi người cho rằng hai
người đang mùi mẫn với nhau nên chỉ có thể dùng tay nhéo thật mạnh bên
eo của Vĩnh Phong. Dù đau đến chết đi được, Vĩnh Phong cũng phải cắn
răng mà chịu. Ai bảo cậu không chịu đắc tội với tiểu nhân mà lại đi đắc
tội với phụ nữ chi.

- Này! Vậy anh phải cám ơn em về bộ đồ ngủ đó mới được – Đình Ân vội chen vào.

- Ừhm, cám ơn em rất nhiều, bộ đồ ngủ đó rất đẹp – Vĩnh Phong cười nhìn Đình Ân đầy cảm kích.

Hiểu Đồng thiệt là bị tức chết với hai người này mà.

Trong tiếng cười đùa vui vẻ chỉ có một ngườii lặng lẽ ấy thuốc hút.

Sau đó, mọi người cùng nhau đi du thuyền thưởng ngoạn vui vẻ. Thế
Nam lặng lẽ đứng một góc trầm tư hút thuốc. Đình Ân nhẹ đi đén bên cạnh
cậu, đưa tay lấy điều thuốc của cậu quăng xuống sông.

- Em biết là anh đang buồn nhưng anh không cần phải hủy hoại than thể mình như thế. Anh đã hút gần một gói thuốc rồi.

Thế Nam không tức giận, cũng không nói gì, chỉ im lặng nhìn đàn
chim hải âu từ xa đang bay lượn trên bầu trời. Ánh mắt xa săm phản phất
sự u buồn.

- Thật ra, em thấy, anh mới là mẫu người mà Hiểu Đồng thích – Đình Ân
hít thật sâu một cái rồi nhẹ nhàng nói – Nếu đã yêu cô ấy, sao l1uc đầu
anh không tỏ tình với cô ấ đi.

- Bởi vì anh là thằng ngốc – Thế Nam trầm mặt tự xỉ vả mình – Anh luôn
phủ nhận việc mình yêu cô ấy, chỉ cho rằng bản than nhất thời bị cảm
nắng, cho nên khi Vĩnh Phong hỏi, anh đã phủ nhận. Tới khi bản thân anh
phát hiện mình yêu cô ấy sâu đậm đến thế nào thì cô ấy đã thuộc về người khác rồi.

- Em hiểu – Đình Ân gật đầu cảm thông – Bởi vì em biết còn có kẻ ngốc hơn anh.

- Anh như những cánh chim kia, chỉ biết bay lượn trên bầu trời, mà
không dám đáp xuống. Nếu anh dám thẳng thắn tỏ tình với Hiểu Đồng, dù
kết quả thế nào thì có lẽ bây giờ anh không hối hận đến thế này. Cũng
không đau khổ như vầy.

- Vậy tại sao anh không chịu đáp xuống.

- Tại vì xung quanh chẳng có một hòn đão nào để anh đáp xuống, có lẽ
mãi mãi về sau cũng chẳng có một hòn đảo nào để anh đáp xuống.

- Không đâu – Đình Ân lắc đầu, rồi nhìn thẳng vào mắt Thế Nam nói – Có
một hòn đảo vẫn chờ chim hải âu đáp xuống, nếu như nó chịu ngoái đầu
lại.

- Hiểu Đồng, chúng ta nói chuyện chút đi – Thiên Minh vội vã nắm tay Hiểu Đồng kéo cô đến một góc vắng.

- Chuyện gì ?- Dù biết, Thiên Minh muốn nóim chuyện gì nhưng Hiểu Đồng vẫn giả vờ hỏi:

- Là về chuyện đó – Thiên Minh ấp úng nói.

- Nếu anh không muốn giúp thì cứ việc đứng imlặng mà nhìn – Hiểu Đồng giận dỗi nói.

- Em không thấy làm vậy sẽ tội cho Vĩnh Phong lắm sao – Thiên Minh u uất nói.

- Vậy còn em thì sao, em không đau khổ sao. Chẳng lẻ em là người không
có trái tim hay sao. Chẳng phải trong chuyện đó, người đau khổ nhất
chính là em hay sao.

- Nhưng mà ….

- Anh có giúp em hay không ? – Hiểu Đồng vội hỏi, cắt ngang lời nói của Thiên Minh, cô nhìn cậu một cách dứt khoát.

- Giúp – thiên Minh bất lực nói.

- Tốt, sau chuyện này, chúng ta không ai nở ai cả -