XtGem Forum catalog
Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3214254

Bình chọn: 8.00/10/1425 lượt.

Đồng không nói nên lời, cuối cùng cậu thở dài buông ra một câu – Em về đi, tôi không muốn nhìn thấy em.

- Yên tâm, tôi cũng chẳng muốn ở đây lâu đâu. Trước khi về, tôi muốn trả cho anh vật này .

Hiểu Đồng tháo chiếc nhẫn duy nhất trên ngón tay giữa của bàn tay
trái của mình ra quăng lên chiếc giường Vĩnh Phong nằm nói :

- Từ nay tôi không muốn đeo cái thứ nặng lòng này nữa, anh đi tìm một cô gái khác mà đeo vào. Tạm biệt.

Nói rồi Hiểu Đồng vội vã đi ra ngoài, cô không dám nán lại một phút
giây nào để xem sắc mặt của Vĩnh Phong. Bởi vì cô đã không thể ngăn được dòng nước mắt đang tuôn rơi của mình. Cái cảm giác đau hơn bị cắt da
cắt thịt đang gặm nhấm trái tim cô.

Cửa phòng vừa đóng sầm lại thì những giọt nước mắt của Hiểu Đồng thi nhau rơi xuống, cô cắn chặt môi để ngăn tiếng nức nở, vội vàng chạy đi
vào thang máy. Cửa thang máy vừa đóng lại, cô đã ngồi khụy xuống khóc
nức nở.

Hiểu Đồng bước thất thiểu ra đến cửa bệnh viện thì nghe tiếng còi ở
đằng sau vang tới. Quay lại là một ánh đèn chiếu thẳng vào mắt khiến cô
bị chói mắt phải dùng tay che lại. Rồi sau đó cô nghe tiếng đỗ xe ngay
bên cạnh, mở mắt ra thì thấy Hữu Thiên đang ngồi trong xe cười nói :

- Để anh đưa em về. Trời đã khuya lắm rồi, khó bắt xe lắm.

Hiểu Đồng cũng không từ chối, cô bước qua bên kia mở cửa xe ngồi vào, rồi nhẹ giọng nói cảm ơn.

- Đừng khách sáo. Vĩnh Phong sao rồi ?

- Anh ấy đỡ rồi ạ - Giọng Hiểu Đồng khàn đi sau câu trả lời.

Hữu Thiên lặp tức nhận ra liền hỏi :

- Có chuyện gì xảy ra giữa em và Vĩnh Phong à.

- Em và anh ấy chia tay rồi – Hiểu Đồng đau đớn trả lời.

Hữu Thiên ngạc nhiên khi nghe Hiểu Đồng trả lời nhưng cậu không nói
gì hết cứ im lặng chạy xe theo hướng chỉ của Hiểu Đồng. Tới nhà, Hiểu
Đồng xuống xe cảm ơn và chào tạm biệt Hữu Thiên rồi định đi vào nhà thì
Hữu Thiên đã nói với theo :

- Nếu muốn tâm sự hay gặp chuyện gì khó khăn hãy đến tìm anh.

Hiểu Đồng chỉ nhoẻn miệng cười vẩy tay chào tạm biệt với cậu.

Ông Vĩnh Nguyên tức giận nhìn Vĩnh phong đang nằm trên giường bệnh nói :

- Ra viện thì lấp tức về mỹ ngay. Cho con tự do phóng túng nhiều quá
rồi đâm ra hư hỏng bê tha như vậy đó. Nói cho con biết bất luận như thế
nào, ba cũng quyết bắt con về đó cho bằng được. Con đừng mong chống cự
vô ích. Ba sẽ bảo vệ sĩ đưa con đi về tận nơi, con đừng mong chạy thoát.

- Ba yên tâm , con sẽ không bỏ chạy đâu, lần này về đó con sẽ không trở lại đây nữa – Vĩnh Phong nói mà ánh mắt vô hồn nhìn xa xăm.

Ông Vĩnh Nguyên ngạc nhiên nhìn Vĩnh Phong, chưa bao giờ ông lại thấy cậu nghe lời đến như vậy, ông dịu giọng nói :

- Ba lặp tức đi làm giấy tờ cho con.

- Nghe nói, Vĩnh Phong sẽ trở về mỹ, lần này đi rồi sẽ không trở lại – Trúc Diễm vừa ăn cơm vừa nhìn Hiểu Đồng nói.

Nhưng Hiểu Đồng chẳng nói gì, chỉ bình thản gấp thức ăn. Trúc Diễm
thấy vậy cũng không nói gì thêm nữa cho đến khi cả hai ăn xong thì tính
tiền ra về.

Vừa đến trước cửa nhà thì đã thấy một bóng đen đang hút thuốc. Hiểu
Đồng coi như không thấy cứ thế mở cửa bước vào trong nhà. Trúc Diễm nhìn Vĩnh Phong rồi nhìn bóng Hiểu Đồng thở dài nói :

- Cậu vào đi, có gì cứ nói hết đi. Chị sẽ đến nhà bạn ngủ nhờ một đêm.

Nói rồi cô quay đi.

Hiểu Đồng vào nhà nhưng không khóa cửa, cô để cửa chờ Trúc Diễm vào nhưng người vào lại là Vĩnh Phong. Cô đang soạn đồ chuẩn bị đi tắm thì
Vĩnh Phong mở cửa bước vào. Cô trừng mắt hỏi :

- Anh vào đây làm gì. Về đi.

Nhưng Vĩnh Phong vẫn cứ tiếp tục bước vào và tiến tới chỗ cô.

- Em cần tiền của tôi phải không ? Chỉ cần ai bỏ tiền ra thì em sẽ thuộc về người đó đúng không ? Vậy thì đây …

Cậu móc trong túi quần ra một cộc tiền dày cộm rồi quăng lên trên
cao, những đồng tiền polyme bay khắp nơi rồi từ từ rơi là đà xuống mặt
đất che lấp gương mặt của hai người.

Hiểu Đồng còn đang sững người thì một bàn tay kéo cô lại gần mình,
thô bạo hôn lên môi cô. Nhưng Hiểu Đồng cắn chặt răng lại quyết không để cho cậu xâm phạm vào trong. Nhưng không vì thế mà Vĩnh phong bỏ cuộc.
Hai bên giằng co nhau kịch liệt, Hiểu Đồng muốn đẩy Vĩnh Phong ra nhưng
không được còn bị cậu đẩy ngược lên giường. Rồi nhanh chóng đè lên người cô bắt đầu chiếm đoạt.

Hiểu Đồng vẫn kiên quyết chống cự, cô dùng hết sức để đẩy Vĩnh
phong ra khỏi người mình nhưng sức cô không thể nào bì được với sức của
Vĩnh Phong. Hai tay cô bị cậu túm chặt đưa cao lên đầu, bàn tay còn lại
nhanh chóng luồn vào áo cô khiến Hiểu Đồng sợ hãi oằn người lên. Cô muốn thét lên ngăn hành động của cậu lại nhưng nhanh chóng bị lưỡi cậu xông
thẳng vào trong cuồng quét.

Chiếc áo sơ mi cô đang mặc trên người bị giật tung các nút ra. Môi
Vĩnh Phong từ từ trượt xuống bên dưới xương quai xanh của cô rồi di
chuyển lên vành tai cô nói khẽ :

- Hiểu Đồng ! Tôi đã trả tiền cho cô rồi.

Cả người Hiểu Đồng như bị sét đánh, câu nói này có sức tổn thương
vô cùng lớn, trái tim lần nữa bị bóp nghẹn. Cậu đang xem cô là một
********, là thật sự xem cô là một ********. Cô bất lực buông tay không
chống cự nữa, cả người không còn chút sức sống. Nước mắt tự nhiên lăn
xuống.

Vĩnh Phong di chuyển môi đi x