Teya Salat
Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3213492

Bình chọn: 7.00/10/1349 lượt.

– Đình Ân nhìn Hiểu Đồng vừa bước vào
quán cà phê Granttylove – nơi Hiểu Đồng từng làm thêm mĩm cười nói.

- Chúc mừng cậu đã dành được thêm một hợp đồng mới nữa, nữ minh tinh – Hiểu Đồng cũng cười rạng rỡ chúc mừng Đình Ân.

Hai năm trước, Đình Ân đã tham dự vào một cuộc thi tuyển diễn
viên và may mắn trúng tuyển. Được một đạo diễn nổi tiếng giao một vai
phụ. Bộ phim trở nên nổi tiếng và Đình Ân bắt đầu được chú ý. Trong hai
năm qua, cô đã phải nổ lực hết sức mình để có thể khẳng định được vị trí của mình ở làng giải trí kia.

- Thật ra, cơ hội này của mình đều là do cậu ban cho. Nếu hôm đó cậu
không đi cùng mình thì chắc chắn mình đã bị loại ngay vòng đầu tiên rồi – Đình Ân cười ngượng nói.

- Mình đâu có giúp gì được cho cậu đâu – Hiểu Đồng gạt phắt đi.

- Nếu cậu không phát hiện ra ý đồ của ban tổ chức thì mình còn lâu mới thắng được .

Đình Ân nhắc mới làm Hiểu Đồng nhớ lại cái ngày hôm đó. Lúc ở
phòng đợi, tất cả những người tham gia đều được phát một bộ đồ. Nhưng
khi Đình Ân mặc vào thì mới hay chiếc váy đã bị đứt một lằn dài. Lúc đầu cô cứ tưởng có người xấu bụng đã lén cắt chiếc váy để lạoi bỏ Đình Ân.
Nhưng sau đó, cô vô tình phát hiện nhưng gnười khác cũng bị sứt mẻ hay
mất nút áo, nút quần một cách kì lạ.

Một ý nghĩ chợt chạy qua trong đầu cô, cô chạy vào dùng kéo cắt
thêm vài đường đều đặn trên chiếc váy của Đình Ân một cách đều và đẹp
mắt, càng làm chiếc váy thêm cá tính.

Đình Ân lúc đầu đang hoảng sợ vì nếu mặc chiếc vày bị rách ra
ngoài sẽ bị mọi người cười, sẽ mất điểm trong mắt ban giảm khảo ngay lặp tức. Nay lại thấy Hiểu Đồng dùng kéo cắt thêm thì mặt cô càng tái thêm. Nhưng Hiểu Đồng đã nhìn cô trấn an rồi thì thầm vào tai cô mấy chữ.

Rốt cuộc, Đình Ân là người được chú ý vì đã trả lời đúng câu hỏi chủ đề ngày hôm đó của ban giám khảo.

- Tùy cơ ứng biến. Đúng là một diễn viên phải biết ứng biến đúng tình
thế, có như vậy mới có thể diễn được tất cả các loại vai. Nếu lúc đó
không nghe cậu nói thì mình cũng không biết mà trả lời – Đình Ân nhìn
Hiểu Đồng cảm kích.

- Đồ ngốc là do cậu có tài chứ nếu không hai năm nay cậu đâu từ một
người vô danh trở thành mộ nữ minh tinh được yêu thích như hiện nay chứ. Tất cả đều là do sự nổ lực của cậu. Lại được đạo diễn Quang Lỗi chọn
đóng vai chính trong mấy bộ phim của ông ấy.

- Thật ra, người gây ấn tượng nhất với đạo diễn là cậu. Hôm đó nếu cậu
không đứng gần mình thì chưa chắc ông ấy để mắt đến mình đâu, cậu mới là người ông ấy chú ý. Đến bây giờ, ông ấy vẫn nhắc đến cậu. Hình tượng
của cậu rất hợp với nhân vật trong tác phẩm của ông ấy.

- Mình đâu có biết diễn xuất đâu , chỉ tổ bị người ta cười mà thôi –
Hiểu Đồng vừa cười vừa xua tay rồi cô nhìn Đình Ân vẻ bất ngờ nói – Thật tình mình không ngờ cậu lại muốn làm diễn viên, lại làm một diễn viên
nổi tiếng nữa chứ.

- Cậu đang nhạo mình à – Đình Ân cười buồn – Mình vì anh ấy mới quyết
định như thế. Chỉ có dấn thân vào làng giải trí trở thành người nổi
tiếng thì mình mới có thể ngẩng cao đầu khi đứng trước mặt anh ấy. Chỉ
như thế thì mình mới xứng đáng với anh ấy. Mình không muốn giống như
cậu và Vĩnh Phong.

Vô tình nhắc đến Vĩnh Phong, không khí giữa hai người bỗng trở nên yên lặng. Mỗi người chìm vào một suy nghĩ riêng.

Hiểu Đồng không ngờ thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi mà trái
tim cô vẫn đập mạnh mỗi khi nhắc đến vĩnh Phong. Thật sự là không thể
quên sao? Những ngón tay đang đặt trên bàn bỗng bấu thật chặt dưới bàn.

Đình Ân nhìn thấy Hiểu Đồng như vậy thì cảm thấy rất xót xa, cô
biết Hiểu Đồng vẫn còn yêu Vĩnh Phong rất nhiều. Cô thở dài vội vàng
chuyển đề tài khác.

- Cậu và Vĩnh Thành vẫn tốt chứ.

- Ừhm – Hiểu Đồng gật đầu.

- Cậu thật sự lựa chọn rồi sao? – Đình Ân nghi ngờ hỏi.

- Mình vốn không còn sự lựa chọn – Hiểu Đồng thở dài nói.

- Mình tin rồi thế nào anh Thế Nam cũng nhận ra tấm chân tình của cậu – Hiểu Đồng nhìn Đình Ân động viên.

- Hy vọng là như vậy – Đình Ân cười buồn nói.

Chia tay Đình Ân, Hiểu Đồng đi lang thang trầm tư, bước chân vô
định bỗng dẫn cô về nơi cũ. Vẫn là hàng cây bên đường, năm tháng trôi
qua đã khiến cho những nhành cây kia lớn thêm một chút, tán lá xum xuê.
Những kỷ niệm cũ bỗng ùa về.

Ký ức của những ngày mưa, Vĩnh Phong đứng đợi cô bên cây dù tím,
cậu cõng cô đi qua hàng cây dưới cơn mưa rào. Cũng con đường này cô đã
rời bỏ cậu ra đi. Cuối cùng bước chân cô dừng lại trước cánh cửa màu
xanh.

Căn nhà chứa đầy kỷ niệm hạnh phúc ủa cô bên Vĩnh Phong, bên cha
mẹ. Ngôi nhà vẫn nằm đó hoài hòa yên tĩnh nhưng những người cô yêu
thương đã không còn ở bên cạnh cô nữa rồi. Rõ ràng cô không có ý định
khóc mà tại sao nước mắt lại rơi nhòe trên mặt cô không ngừng.

Hiểu Đồng thấy nhớ vĩnh Phong vô cùng, nhớ nụ cười rạng rỡ như ánh bình minh, nhớ ánh mắt ấm áp của cậu khi nhìn cô. Nhớ cả cái cách dụi
đầu vào cô nhõng nhẽo như bé Đường khiến cô cười đau cả bụng. Nhớ những
nụ hôn nhẹ nhàng nhưng khiến cô ngây ngất. Nhớ …nhớ rất nhiều. Mọi ký ức đều tồn tại trong cô chưa bao giờ phai lãng.

“ Ông trời, xin hãy cho con một điều ước, con chỉ cầu xin một đ