XtGem Forum catalog
Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3213395

Bình chọn: 8.00/10/1339 lượt.

ng bao giờ tin. Hiểu Đồng mà anh biết chính là người mà cậu
đã yêu. Nếu như Hiểu Đồng đối xử với cậu như thế, anh cho là cô ấy có
nỗi khỗ riêng. Nếu như cô ấy thật sự làm nghề đó, chắc chắn anh là người mà cô ấy phải nói, bởi vì con gái làm trong nghề này rất cần bảo kê để
bảo vệ cho bản thân mình. Huống chi một cô gái xinh đẹp như Hiểu Đồng
thì càng cần có người bảo kê trước những kẻ ganh ghét.

Đình Khiêm nhìn Vĩnh Phong một cái rối tiếp tục nói:

- Cứ cho là cô ấy muốn giấu vì mối quan hệ với gia đình anh, không muốn mẹ cô bị xấu hổ với mọi người. Nhưng anh lờn tuổi hơn cậu rất nhiều,
càng lớn tuổi hơn Hiểu Đồng. Kinh nghiệm ở giang hồ của anh không thua
bất cứ ai, hạng người nào anh cũng gặp. Nếu Hiểu Đồng là một cô gái ham
tiền thì trong thời gian gặp lại Hiểu Đồng, anh chắc chắn sẽ nhận ra bản chất của cô ấy. Nhưng anh không thấy gì ngoài một cô bé ngoan chịu
thương chịu khó, và rất tự trọng.

Đình Khiêm vỗ vai Vĩnh Phong một cái nữa rồi nói:

- Anh chỉ muốn vì Hiểu Đồng bày tỏ một chút ấm ức mà thôi. Thời gian đã qua lâu như vậy, chắc cậu cũng đã quên cô ấy rồi. Nhưng Hiểu Đồng lúc
đó là thật sự yêu cậu chứ không phải tiếp cận cậu vì tiền đâu.

Đình Khiêm nói xong thì bỏ vào trong phòng. Vĩnh Phong ở ngoài với
những lời phân trần của Đình Khiêm cảm thấy tim mình co thắt lại, một
chút hạnh phúc nhỏ nhoi đang len lõi.

“ Đình Khiêm! Hy vọng được như anh nói. “

Lý trí bắt đầu đấu tranh giữa yêu và hận, Vĩnh Phong cảm thấy rất
sợ. Nếu sự thật được như lời Đình Khiêm thì trái tim khô cạn và đau khổ
của Vĩnh Phong như được suối nguồn tươi mát làm sống lại. Còn nếu
không….Vĩnh Phong cảm thấy sợ hãi nếu như đó là sự thật, cậu sẽ không
thể chịu đựng được. Lần nữa đau khổ, lần nữa xót xa.

Người tài xế chở Vĩnh Phong đi ngang một ngã tư gặp đèn đỏ, họ dừng lại. Vĩnh Phong mệt mỏi đưa mắt nhìn xung quanh, bỗng từ xa xa cậu nhìn thấy một dáng người quen thuộc.

Thần trí thoát khỏi mệt mỏi, cậu ngồi bật dậy quan sát cho rõ.
Gương mặt Hiểu Đồng hiện ra ở trạm xe buýt bên kia đường, vẫn mái tóc
dài đen mượt, vẫn đôi mắt u buồn, vẫn đôi môi hồng. Cô mặc một chiếc áo
sơ mi màu hồng giống như đồng phục của nhân viên đang đứng trạm xe buýt
bên kia đường.

Vĩnh Phong lập tức lao ra khỏi xe chạy băng qua bên kia đường mặc
kệ những chiếc xe đang chờ tới trong ánh nhìn ngạc nhiên không hiểu đã
xảy ra chuyện gì của người tài xế và tiếng mắng **** của người đi đường
vì họ buộc phải thắng xe gấp.

Nhưng khi Vĩnh Phong vừa băng qua nữa con đường thì một chiếc xe
buýt chờ tới, sau đó chiếc xe chạy đi mang theo hình đoàn người. Bóng
dáng Hiểu Đồng cũng không còn ở nơi đó nữa.

Hụt hẫng! Đó là cảm giác lúc này của Vĩnh Phong. Cậu đã nói với bản thân là sẽ xem cô như người xa lạ vậy mà khi vừa nhìn thấy cô cậu lại
như kẻ điên lao đến mặc kệ mọi thứ. Cuối cùng thì dù đã nói ngàn lần sẽ
quên cô, cậu cũng không làm được. Vĩnh Phong đứng giữa lòng đường ngữa
đầu nhìn trời cười điên dại thầm trách bản thân sao lại quá si tình.

Người tài xế hôm sau lại bị Vĩnh Phong bắt chờ ở một góc ngã tư
ấy cũng vào giờ đó. Vĩnh Phong biết Hiểu Đồng làm việc rất có giờ giấc,
hôm qua cô đã đi giờ này thì hôm nay cũng đi vào giờ này. Cậu không đứng ở ngay trạm xe mà đứng ở đó một khoảng khá xa. Vĩnh Phong chỉ muốn được nhìn thấy hình bóng Hiểu Đồng mà không dám đến gần, cậu sợ, sợ một lần
nữa lại ôm chầm lấy cô, tha thứ cho cô tất cả.

Người tài xế thấy Vĩnh Phong cứ trú mục vào trạm xe buýt như tìm
ai đó, cậu cũng ngoái đầu nhìn theo. Cậu chú ý, cứ thấy một cô gái mặc
chiếc áo hồng đồng phục thì Vĩnh Phong lại nhổm người ngồi thẳng lên
nhìn ra rồi thất vọng ngã người ngồi xuống.

Đợi hơn hai tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy bóng dáng Hiểu Đồng
đâu, Vĩnh Phong cảm thấy thất vọng vô cùng. Cậu không hiểu được bản thân mình nữa. Rõ ràng ý chí bảo cậu không được gặp cô nữ, đừng đi tìm cô.
Nhưng trái tim lại bảo muốn nhìn thấy cô thêm lần nữa.

Nhìn thấy nét mặt Vĩnh Phong chất chứa sự thất vọng, người tài xế hắng giọng một chút nói:

- Phó tổng giám đốc, nếu cậu muốn tìm một cô gái mặc áo sơ mi màu hồng
đồng phục kia thì xin hãy đến công ty. Bởi vì đồng phục đó là của nhân
viên mới đến của công ty ta.



Hiểu Đồng vốn dĩ thực tập ở công
ty, trưởng phòng thấy cô thông minh lanh lợi nên đề nghị cô đến làm. Cho nên khi vào làm, cô không hề có cảm giác xa lạ. Mọi người trong phòng
cũng khá thân thiện và vui vẻ. Nhưng thông thường mọi người chờ đúng giờ mới đến, chỉ có Hiểu Đồng và một vài người đến trước để dọn dẹp và pha
cà phê cho mọi người vì họ là lính mới.

Nhưng hôm nay, Hiểu Đồng vừa vào phòng thì tất cả mọi người
đều tập trung đầy đủ và trên nét mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ căng thẳng.
Hiểu Đồng hơi ngạc nhiên khi thấy ai nấy cũng tự dọn dẹp bàn làm việc
của một một cách ngăn nắp sạch sẽ. Mọi giấy tờ đều được sắp xếp ngay
ngắn và phân loại rõ ràng. Ngay cả chị Hoàng – tổ trưởng cũng tỏ vẻ sốt
sắng vô cùng.

Không rõ là đã xảy ra chuyện gì, muốn hỏi nhưng thấy vẻ mặt
căng thẳng của mọi người nên cô không dám hỏi. Hiểu Đồng đưa mắt nhìn
Mai Thi dò hỏ