80s toys - Atari. I still have
Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3212171

Bình chọn: 8.5.00/10/1217 lượt.

Kỳ xuất hiện, sợi dây hạnh phúc vốn mỏng manh bị cắt đứt khi điện thoại của
Vĩnh Thành gọi tới. Vĩnh Phong hiểu rằng cậu và Hiểu Đồng là hoàn toàn
không thể trở lại bên nhau.

Vĩnh Phong muốn cắt đứt triệt để tình cảm với Hiểu Đồng, nhưng làm sao để cắt đứt. Cậu không biết phải làm sao mới cắt đứt được tình yêu
dành cho cô. Phải làm sao?

Chia tay Đình Ân và Minh Thùy,
Hiểu Đồng đi bộ về nhà vì chỗ hẹn cách nhà cô không xa. Đi được một đoạn thì trời bắt đầu mưa, những hạt mưa rất nhẹ rơi xuống. Trong khi mọi
người chạy tìm chỗ trú mưa thì Hiểu Đồng vẫn cứ bước trong mưa. Sau khi
khóc một trận đã đời cô bỗng thấy rất mệt mỏi, chỉ muốn về nhà thật
nhanh, cô muốn nằm được vùi mình trong chăn để ngủ một giấc thật sâu để
rồi thức dậy nhìn thấy hóa ra nỗi đau này chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Không ngờ một giấc ngủ dài đến tận giữa khuya, hơi thở gấp gáp, thân nhiệt tăng cao, cô lại chìm sâu vào trong giấc ngủ.

- Con bé đó hôm nay không đi làm – Một người trong phòng nhìn về chiếc
bàn trống của Hiểu Đồng thì thầm nói với Mai Phương. Cô ta hừ nhẹ một
tiếng.

- Mà nè, tại sao em lại ghét Hiểu Đồng như thế, chị thấy con bé cũng hiền lành mà – Một người khác lên tiếng hỏi Mai Phương.

- Hiền lành cái gì mà hiền lành. Cô ta đạo đức giả cho có, giả vờ hiền
lành mà thôi, mọi người đừng bị cô ta gạt – Mai Phương bĩu môi nói.

Nghĩ một chút thì Mai Phương mới nói tiếp:

- Cô ta đó, ỷ mình đẹp rồi dụ dỗ tổng giám đốc cho cô ta vào đây. Tuy
hiện thời chỉ là một nhân viên bình thường thôi nhưng mà mọi người nhìn
đi, chỗ cô ta ngồi tại sao lại là ở chỗ đó, phòng này còn thiếu gì chỗ
trống chứ. Chỗ đó thông thường chẳng phải để dành cho thư ký hay trợ lí
riêng hay sao.

Lúc này mọi người mới hiểu ra vì lí do gì mà Mai Phương ghét Hiểu
Đồng đến thế, thì ra cô ta đang nhắm đến vị trí thư ký cho anh chàng phó tổng giám đốc đẹp trai kia. Tất cả cười thầm trong bụng nhìn cô ta, ai
mà chẳng như cô ta muốn làm trợ lí riêng hay thư ký cơ chứ. Nhưng vì làm việc chung đã lâu nên mọi người giả vờ hùa theo cô ta.

- Em nói chị mới nghĩ đến, đúng là con bé đó không thật .

Sau đó, người một câu bàn luận không tốt về Hiểu Đồng. Vĩnh Phong
đi tới nghe đượcm trong lòng cảm thấy phẫn nộ, cậu đẩy mạnh cửa vào
khiến mọi người đều bị giật mình quay đầu nhìn lại rồi thấy ngay vẻ mặt
hầm hầm đáng sợ của Vĩnh Phong. Cậu hung hăng quét ánh mắt khắp phòng
rồi nói lớn:

- Xem ra mọi người rảnh rỗi đến mức trò chuyện phím trong giờ làm việc. Chắc là công ty không đủ việc để mọi người làm, cho nên mọi người đến
công ty ngồi chơi hưởng lương phải không. Được, bắt đầu từ ngày mai tôi
sẽ giảm biên chế, ai cảm thấy mình ít việc thì nên tự giác nộp đơn từ
chức đi là vừa.

Nói xong, Vĩnh Phong đi thẳng vào phòng của mình đóng mạnh cửa lại
khiến ai cũng thót cả tim, mồ hôi đầm đìa, không ai dám hó hé thêm điều
gì nữa.

Khi đi qua bàn làm việc của Hiểu Đồng, bàn lạnh ngắt, Vĩnh Phong cau
mày một cái. Cậu vào phòng liền gọi điện cho phòng tổ chức nhân sự.

- Cô ấy không đến cũng không gọi điện xin nghĩ phép ạ. Điện thoại cũng không gọi được.

Vĩnh Phong trong lòng cảm thấy bất ổn không yên tâm gác máy xuống.
Cậu đưa tay day day hai thái dương thở dài khổ sở. Chẳng phải hôm qua cô vẫn bình thường hay sao. Vĩnh Phong nhớ lại gương mặt tái nhợt của cô
khi Anh Kỳ bám lấy cậu. Cậu không hiểu cảm xúc của cô lúc ấy là thế nào
(=> Đồ ngu). Lòng Vĩnh Phong thấy rối loạn vô cùng. Trong lòng nhen
lên một cảm xúc gì đó mà chính bản thân cậu cũng không hiểu rõ. (Ngu
không thuốc chữa luôn)

Cầm lấy điện thoại muốn nhấc máy gọi cho cô nhưng chần chừ mãi vẫn không tài nào nhấn số được.

Lần thứ hai thức giấc là đã ba giờ chiều rồi. Hiểu Đồng hoảng hốt
bật người dậy, cô không đi làm cũng không xin phép nghỉ, thế nào cũng bị trừ điểm. Cô muốn lấy điện thoại để gọi nhưng phát hiện ra cô đã để
điện thoại ở dưới nhà. Hiểu Đồng muốn đi xuống dưới, nhưng bàn chân
không có sức , đầu choáng váng, cả người nóng ran. Cô rót một ly nước để uống, nước vừa vào người thì Hiểu Đồng thấy có chút dễ chịu. Cố gắng
hết sức cuối cùng cô cũng cầm được điện thoại trong tay nhưng nó đã bị
hết pin. Hiểu Đồng đành từ bỏ ý định xin phép để ngày mai trực tiếp đưa
đơn rồi cầm điện thoại đi lên lầu sạc.

Cô đặt người xuống giường là lại chìm vào mê man. Nữa đêm cô bỗng
nhận được cuộc gọi của Vĩnh Thành. Cậu nghe giọng của hiểu Đồng có vẻ
khàn khàn liền hỏi:

- Hiểu Đồng! Em sao vậy, có phải không khỏe trong ngừơi không?

- Em không sao, chỉ là hơi mệt thôi – Hiểu Đồng khó khăn trả lời, cổ
họng cô khô khốc, cả ngày nay cô chỉ uống có một ly nước mà thôi, cả
người quả là không còn chút sức lực nào, cô bỗng ho lên một tràng dài.

- Hiểu Đồng, em vẫn để chìa khóa ở dưới chậu hoa chứ?

- Ừhm!

- Vậy em ngủ đi, anh sẽ cho người đến đưa em đi bệnh viện – Vĩnh Thành ra lệnh.

- Không cần đâu – Hiểu Đồng vội ngăn cản nhưng sau đó lại là một tràng ho dài nữa.

Vĩnh Thành đau xót hận không thể bay về bên cạnh cô, :

- Em đừng nói gì nữa, cứ nằm nghỉ đi, lát có người đến đừng ương bướng mà không đi bệnh viện.

Hiểu