
iểu Đồng. Nhưng cái cảm
giác tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực mới là cái làm cô khốn khổ nhất.
Cô và Thế Nam, giữa hai người không có lấy một khoảng cách nào. Người cô áp sát vào lưng cậu, tay cô quàng chặt lấy eo cậu, từ từ cảm nhận sự ấm áp tỏa ra từ cậu. Đình Ân cảm thấy tật choáng váng.
Hơn hai mươi phút sau họ đã có mặt tại khách sạn Phong Lệ.
Đình Ân vẫn còn choáng váng nên không hề biết cô và Thế Nam đã đến
khách sạn Phong Lệ từ bao giờ. Tay cô vẫn ôm chặt lấy eo Thế Nam.
Thế Nam vỗ nhẹ vào tay Đình Ân:
- Đình Ân! Chúng ta đến nơi rồi.
Nghe Thế Nam gọi, Đình Ân mới sựt tỉnh, cô vội buông tay ra khỏi eo
Thế Nam, luống cuống leo xuống xe. Do quá hấp tấp mà cô suýt bị ngã,
cũng may là Thế Nam giữ kịp cô lại.
Đình Ân đỏ cả mặt ngượng ngùng nói:
- Cám ơn anh. Thật là xấu hổ.
Nhưng Thế Nam cười, nụ cười của cậu càng khiến Đình Ân hỗn loạn hơn.
- Không sao. Lần đầu đi xe ai cũng vậy hết. Em không biết là mình can
đảm lắm đâu. Ai ngồi sau xe anh cũng phải la hét liên hồi, còn em chỉ
nhắm chặt mắt lại mà thôi.
Đình Ân nhoẻn miệng cười xấu nói nói thầm trong bụng:” Không phải em
không la hét giống người ta, mà là không còn sức để la hét thôi”\
Thế Nam định móc điện thoại ra gọi cho Vĩnh Phong nhưng đã nghe thấy
tiếng la hét vang xin của giám đốc Vương. Cả hai vội chạy lại.
- Cậu Phong tôi biết lỗi rồi, từ nay tôi không dám động vào người của cậu nữa đâu.
Giám đốc Vương mặt mày thâm tím đang quỳ gối dập đầu xin Vĩnh Phong
tha mạng. Xung quanh mọi người đến xem nhưng không ai dám nói gì.
Vĩnh Phong vẻ mặt sát khí đằng đằng như muốn giết người, đang đạp cho lão mấy cước.
Thế Nam vội lao đến can ngăn:
- Vĩnh Phong, đủ rồi.
Đình Ân cũng vội chạy đến nhưng cô không can ngăn Vĩnh Phong mà chạy đến tát cho lão dê già một cái tát nảy lửa.
- Đồ chiệt tiệt, ông đã làm gì Hiểu Đồng rồi.
Giám đốc Vương sợ sệt phân bua.
- Tôi chưa làm gì hết. Cậu Vĩnh Phong đã đến đúng lúc tôi ….
Lão vội im bặt.
Thế Nam cũng hận muốn giết chết lão nhưng cậu vốn là người trầm tính và lí trí. Nếu càng làm lớn chuyện ra thì người thiệt thòi là Hiểu Đồng mà thôi.
- Được rồi ông mau đi đi. Đừng để cho tụi tôi gặp mặt ông nữa.
- Cút …- Vĩnh Phong gầm lên đầy giận dữ.
Giám đốc Vương sợ vỡ cả mật, lồm cồm bò đi.
Thế Nam kéo Vĩnh Phong và Đình Ân đi vào trong.
- Chúng ta lên xem Hiểu Đồng thế nam rồi.
Đám đông từ từ giải tán.
Sau khi cài lại nút áo cho Hiểu Đồng và lau người cho cô ấy. Đình Ân đi đến ên Vĩnh phong và Thế Nam mếu máo nói:
- Hiểu Đồng thật là một cô gái bất hạnh. Cuộc đời cô phải gánh chịu
nhiều sóng gió. Liệu còn sóng gió nào ập đến bên đời cô ấy nữa không.
Rồi Đình Ân ngồi xuống, bắt đầu run run kể lại cuộc đời của Hiểu
Đồng. Nhưng khổ đau mà một cô gái còn nhỏ như cô phải gánh chịu.
Cô bé Đình Ân lúc đó mới 8 tuổi,
gia đình cô rất nghèo, lại còn bà nội bị bệnh nặng. Ba cô là Đình Trung
làm tài xế cho ba Hiểu Đồng – ông Quốc Kiện.
Hai người từ trước vốn là bạn bè lâu ngày gặp lại, thấy bạn lâm vào
hoàn cảnh khó khăn lại thất nghiệp. Ông Quốc Kiện kéo Đình Trung về làm
tài xế cho mình. Đối đãi rất chân tình. Chỉ những lúc cần xe đi công
việc thì Đình Trung phải thường trực. Nếu như Quốc Kiện làm việc ở công
ty thì Đình Trung có thể rỗi rãi chạy về chăm sóc mẹ rồi quay xe trở
lại sau.
Năm đó do bệnh tình bà nội Đình Ân trở nặng, Đình Trung phải xin
nghỉ việc ở nhà chăm sóc mẹ. Vào một buổi chiều, một chiếc xe sang
trọng đỗ xịch trước cửa một ngôi nhà ọp ẹp. Cô bé Đình Ân đang chạy nhảy trước sân nhà.
Trò chơi duy nhất của cô là những trò chơi thảy gạch. Bạn của cô là cây cối èo uột xung quanh.
Cô ngơ ngác nhìn chiếc xe sang trọng kia, thèm được sờ tay vào nó dù
chỉ một lần. một bàn chân nhỏ nhắn trong một đôi giày màu hồng xinh xắn
bước xuống.
Gương mặt bầu bỉnh, đôi mắt to tròn, mái tóc búi hai bên trông đáng
yêu, cô bé Hiểu Đồng từ từ bước xuống, trên tay là ôm một con gấu bông
màu hồng rất xinh. Nhìn con gấu bông ấy, cố bé Đình Ân bỗng thèm thuồng
được ôm và vuốt ve những sợi lông mịn màng của con gấu.
Sau lưng Hiểu Đồng là một người đàn ông uy nghi nhưng phúc hậu. Ông
ăn bận rất sang trọng và lịch lãm, trên tay còn xách một giỏ trái cây
rất bự.
Ông âu yếm nhìn cô con gái, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con gái mình, giữ chặt theo mỗi bước chân bé nhỏ kia.
Ông mĩm cười nhìn Đình Ân hỏi:
- Ba Trung có nhà không con.
Ông Trung đang chăm sóc mẹ trong nhà nghe tiếng xe vội chạy ra. Ông ngạc nhiên định kêu :
- Giám …..
Nhưng ông chợt nhớ người bạn này của mình thích được gọi tên thân mật hơn nên ông đành nói:
- Sao cậu lại đến đây.
Ông Quốc Kiện cảm thấy hài lòng với lối xưng hô này của bạn.
- Mình đến thăm bệnh tình của bác. Bác sao rồi, đã khỏe hơn chút nào chưa.
Đình Trung giọng khàn khàn buồn rầu nói.
- Tuy dạo này mẹ mình sắc mặt có tốt hơn dạo trước nhưng vẫn không
được khỏe lắm. Cám ơn cậu đã đem tiền đến giúp đỡ mình. Quả thật không
có số tiền đó, chắc bây giờ mẹ mình ….
Đình Trung xúc động, không thể nói tiếp.
Quốc Kiện vỗ vỗ vai bạn an ủi.
- Mình muốn vào thăm bác một lúc đư