Polaroid
Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329594

Bình chọn: 7.00/10/959 lượt.

ợc không?

Đình trung gật đầu rồi đi vào trước.

- Bé Đồng, con ở đây chơi với bạn, không được chạy lung tung biết chưa.

Bé Đồng đung đưa hai bím tóc gật đầu, hơi sợ sệt nhìn về phía cô bạn
gầy nhom, ốm nhách và rách rưới kia. Tay siết thật chặt con gấu bông.

Hai cô bé đều mở to mắt nhìn nhau e dè.

Nhưng rồi nỗi thèm khát được chạm tay vào con gấu bông của Đình Ân dâng lên mãnh liệt, cô bé tiến về phía bé Đồng.

Một thiên thần bé bỏng đáng yêu hiện lên trước mắt cô bé Đình Ân.
Thiên thần mặc một chiếc váy ren màu hồng, cái miệng nhỏ xíu hồng hồng,
đôi tất dài màu hồng ôm lấy đôi chân nhỏ nhắn kia.

Cô bé Đình Ân vừa đưa tay chạm vào con gấu bông thì cô bé thiên thần
kia vội rụt người lui về sau mấy bước rồi nhìn chầm chầm vào cô bé rách
rưới trước mặt mình.

Đình Ân cảm thấy khó chịu khi không được chạm tay vào con gấu. Cô bé quay mặt đi tỏ vẻ bất cần nhưng trong bụng luyến tiếc. Cô bé trở về trò chơi lúc nãy của mình trong sự quan sát của cô bé thiên thần kia.

Rồi Đình Trung và Quốc Kiện cũng đi ra. Họ tạm biệt nhau.

- Chào bác đi con - Quốc Kiện đến bên con gái nhỏ cười rạng rỡ.

- Con chào bác .

Đình Trung xoa đầu bé Đồng khen.

- Bé Đồng ngoan quá. Con bé đáng yêu như mẹ vậy.

- Con bé là báu vật quý nhất trên đời này của mình – Quốc Kiện hạnh
phúc ôm con gái vào lòng – Thôi cha con mình phải về rồi, Du Cẩm đang
nấu cơm đợi ở nhà.

Đình Ân cũng đến chào Quốc Kiện, cô bé cũng không muốn thua kém cô bé thiên thần kia.

- Con chào bác.

- Chào con – Quốc Kiện cũng mĩm cười chào lại cô bé Đình Ân.

Ông móc trong bóp ra ít tờ giấy bạc đưa cho Đình Ân.

- Bác cho hai anh em cháu để dành ăn bánh.

Nhưng Đình Trung đã xua tay:

- Không được đâu, cậu đã đem tiền đên giúp mình chữa bệnh cho mẹ rồi ….

- Cái cậu này! Đây là mình cho các cháu để dành ăn bánh. Lúc nãy đi vội không kịp mua thứ gì làm quà cho hai cháu nên cậu cứ nhận đi, đừng phụ
tấm lòng của mình.

Đình Trung đành miễn cưỡng nhận.

- Cám ơn bác đi con.

Đình Ân sung sướng cầm những tờ giấy bạc mà từ nhỏ đến lớn cô bé chưa từng được thấy, có lẽ nhiều bằng một tháng lương của ba mình. Có lẻ sẽ
mua được nhiều quần áo đẹp và đồ chơi mới. Có lẻ sẽ mua được nhiều thức
ăn ngon……

- Mình về đây.

Quốc Kiện nắm tay con gái ra về nhưng khi vừa mở cửa xe ra thì bé
Đồng, đột nhiên quay mặt lại nhìn Đình Ân chăm chú sau đó chạy về phía
Đình Ân, nhét con gấu bông vào tay Đình Ân rồi vụt chạy lên xe.

Quá bất Đình Ân không kịp phản ứng gì chỉ giữ chặt con gấu bông rồi đưa mắt nhìn theo bóng dáng cô bé thiên thần kia.

Chiếc xe đã lăn bánh, cha con hai người họ đang đùa giỡn rất vui vẻ, rất hạnh phúc.

Ôm chặt con gấu bông vào người. cô bé Đình Ân cảm thấy cả người lâng lâng hạnh phúc. Lớp lông thật mịn màng, cảm giác khi dụi mặt vào thật
dễ chịu. Đình Ân sung sướng đến phát điên.

Thì ra không phải ghét, không phải khinh bỉ bộ dạng rách rưới đen
nhẻm xấu xí của mình mà đơn thuần chỉ là hơi rụt rè hơi sợ sệt. Thì ra
trên đời này thật sự có thiên thần.

Suốt cả tối, Đình Ân chẳng bảo giờ rời con gấu bông ra. Chẳng chịu
cho Đình Khiêm rờ tay đến một lần. Cứ thế bé Đình Ân ôm con gấu bông
chìm vào trong giấc ngủ, giấc ngủ hạnh phúc nhất từ lúc cô bé được sinh
ra.

Sau đó những ngày tháng hạnh phúc lại kéo đến. Tuy không phải là
những bộ đồ mới nhưng đó là những bộ đồ thật đẹp rất nhiều đồ chơi mà cả đời Đình Ân cũng chưa được ngắm. Những đôi giày đáng yêu. Nhưng đồ chơi của Đình Khiêm thì hoàn toàn mới.

Ông Quốc Kiện cứ bảo đó chỉ là đồ bé Đồng không mặc nữ nhưng đó lại
là những bộ đồ còn mới tinh và có cả bộ váy hồng mà Hiểu Đồng đã mặc khi đến nhà Đình Ân.

Đình Ân sung sướng thử hết bộ này đến bộ khác, còn nhờ mẹ tết tóc
cho. Cô bé mặc bộ váy hồng rồi ngắm mình trong gương, hóa ra mình cũng
có thể trở thành một thiên thần.

Rất lâu sao đó, Đình Ân nhận được một tấm thiệp mời sinh nhật. Cô bé
chưa từng được mời đến dự một buổi sinh nhật nào, cầm tấm thiệp trên tay mà cảm thấy sung sướng.

Nhưng cô bé không có tiền mua quà tặng.

Ông Quốc Kiện đã yêu cầu ông Đình trung đưa cả nhà đến nhưng không
được đem theo bất cứ thứ gì. Quả thật thì bé Đồng đâu thiếu thứ gì, mọi
thứ cô bé muốn đều có đủ, nếu muốn tặng thì phải là một món quà đặc biệt và sang trọng nhưng những món quà đó quả thật rất đắc. Đành đi tay
không đến

Một căn nhà không quá to nhưng lại cực kì sang trọng và xinh đẹp. Bé Đình Ân từ trước đến nay chỉ nhìn ngắm bên ngàoi chứ chưa từng bước
chân vào bên trong bao giờ. Cô bé bị choáng ngợp với sự lộng lậy bên
trong. Căn nhà được trang hoàn cho buổi tiệc cực kì đẹp. rất nhiều bong
bóng, dây kim tuyến và hoa. Đặt giữ nhà là một cái bánh kem rất lớn.

Thấy Đình Ân đi vào, bé Đồng chạy đến bên cạnh. Hôm nay, bé Đồng bận một chiếc đầm màu trắng cực kì đẹp, còn đẹp hơn chiếc áo đầm màu hồng
lần trước mà hiện đang được bận trên người bé Đình Ân.

Bé Đồng nhanh chóng chào chú thím Trung rồi kéo Đình Ân đi lên lầu cùng mình. Đình Ân chỉ biết theo sau một cách vô thức.

Cánh cửa vừa mở ra, một căn phòng đáng yêu xuất hiện trước mắt cô bé
Đình Ân. Một căn phòng