
một cái kính mát màu đen huyền bí, đang dựa lưng trên
chiếc Ferrari màu đỏ bắt mắt đang chờ đợi ai đó.
Tất cả mọi người qua lại đều phải ngoái nhìn cậu một cách ngưỡng mộ
và ước ao. Những cô gái cố tình đi thật chậm trước mặt cậu, thầm cầu
mong cậu chú ý đến mình dù chỉ là một cái nhìn thờ ơ. Nhưng tất cả đành
ngậm ngùi thất vọng bước đi tiếp vì chàng trai chẳng mảy may nhìn họ lấy một lần.
Ánh mắt chàng trai chỉ dăm đăm nhìn vào căn phòng trọ số 4 kia, cho
đến khi cánh cửa phòng mở ra, ánh mắt cậu vụt sáng. Cậu đứng thẳng dậy
như đang chờ đợi ai đó từ phòng số 4 bước ra.
Một cô gái dáng người thanh nhã mộc mạc tay dắt một bé gái đáng yêu
như một con búp bê bước ra. Cô gái đóng cửa lại kỹ càng, chưa kịp quay
người lại thì chàng trai đã đến bêncạnh cô gái.
Hiểu Đồng hơi bất ngờ kgi thấy Vĩnh Phong, cô nhìn cậu một cái rồi chau mày khó chịu.
- Sao anh lại đến đây.
- Anh đến đưa em và bé Đường đi học. Em không thích à.
- Không phải chỉ là ….- Hiểu Đồng thở hắt ra – Anh đang gây sự chú ý của mọi người đó biết không.
- Mặc kệ họ, anh nhớ em, chỉ muốn gặp em thôi – Vĩnh Phong nói, giọng
hết sức trẻ con cứ như đang làm nũng khiến Hiểu Đồng bật cười.
Rồi Vĩnh Phong cúi xuống bế bé Đường lên, vuốt ve cô bé nói.
- Hôm nay anh Phong đến đưa bé Đường đi học, bé Đường chịu không.
- Dạ chịu. Em rất thích được đi học cùng với anh Vĩnh Phong và chị Hiểu Đồng.
- Vậy từ mai ngày nào anh Phong cũng đến đưa bé Đường đi học chịu hông.
- Dạ chịu.
- Bé Đường hỏi chị Đồng xem có chịu không.
Bé Đường đưa mắt nhìn Hiểu Đồng dò hỏi.
Hiểu Đồng lườm Vĩnh Phong một cái rồi thở dài chịu thua.
- Chỉ biết dụ dỗ trẻ em thôi.
Vĩnh Phong cười khì khì tinh quái:
- Muốn chiếu tướng thì phải bắt tốt thôi.
Đến trường mẫu giáo, bé Đường không chịu để Hiểu Đồng đưa vô lớp mà đòi Vĩnh Phong phải đưa mình đi.
Cô giáo của bé Đường là một cô giáo còn khá trẻ vừa mới ra trường, từ lần đầu tiên gặp mặt Vĩnh Phong khi cậu đến trường thăm bé Đường thì
ngày nhớ đêm mong. Cô thường hỏi thăm bé Đường về Vĩnh Phong. Bé Đường
ngây ngô trả lời rằng Vĩnh Phong là anh của mình, khiến cô giáo yêu mến
chăm sóc bé Đường rất nhiều.
Hôm nay Vĩnh phong đưa bé Đường đến lớp, từ xa xa nhìn thấy Vĩnh
Phong thật là một lãng tử quá đẹp trai, càng đến gần thì vẻ đẹp đó càng
làm cô giáo xuyến xao biết bao.
Vĩnh Phong cười chào với cô giáo, cậu không hề biết rằng nụ cười của mình có mức sát thương cao độ đến thế nào. Trái tim cô giáo đang gào
thét biểu tình đòi thoát ra khỏi lòng ngực bé nhỏ kia.
Thật tội nghiệp cho cô giáo, vì ngoài việc cô là cô giáo của bé
Đường thì Vĩnh phong không hề chú ý đến cô. Ánh mắt cậu chỉ dán chặt
trên nụ cười của bé Đường.
Vĩnh Phong ra đến xe thì thấy gương mặt giận dỗi của Hiểu Đồng, cậu
chưa từng thấy gương mặt này của cô, trông thật đáng yêu khiến cậu chỉ
muốn cắn một cái.
- Em sao vậy.
- Anh thật là đáng ghét, vừa xuất hiện đã cướp mất bé Đường.
- Ây da, chua quá đi. Sáng nay có người ăn phải dấm thì phải.
- Có anh là ăn phải dấm thì có – Hiểu Đồng giơ tay đấm vào ngực Vĩnh Phong một đấm nhưng đã bị cậu giữ lại.
- Vậy thì em đang ghen. Em đang ghen với anh hay là đang ghen với bé Đường.
Vĩnh Phong trệu chọc Hiểu Đồng, giọng cậu thật khiêu khích, khiến
hai má Hiểu Đồng ửng đỏ cả lên, cô định rụt tay lại, nhưng ….
Vĩnh Phong nhìn gương mặt ửng hồng trông đáng yêu vô cùng của Hiểu
Đồng, không kìm lòng được, cậu chồm tới hôn lên đôi môi hồng của cô, cảm giác thật ngọt ngào.
Hiểu Đồng quá bât ngờ cô không kịp phản ứng, cả người run lên.
Vĩnh Phong nhanh chóng buông Hiểu Đồng ra trông khi cô còn ngây người, cậu đề máy.
- Anh đưa em đến trường.
Hiểu Đồng vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, giọng hơi run, hơi thở nhẹ
nhàng, cô đảo mắt nhìn xung quanh xem có ai đã thấy hai hôn nhau không.
Thật may là không ai chú ý đến họ nếu không thì cô xấu hổ chết mất thôi. Vĩnh Phong thật là đáng ghét mà.
- Hôm nay em không có tiết.
- Vậy thì em định làm gì.
- Em định đi tìm một việc gì đó để làm thêm. Em cần kiếm tiền để trả cho anh.
Dù không hài lòng chút nào nhưng Vĩnh phong biết rõ tính của Hiểu
Đồng. Cô không muốn mang nở ai bất cứ cái gì. Huống hồ cậu cũng không
muốn cô ở bên cạnh mà cứ mang gánh nặng nợ nần trong lòng.
- Có một công việc em có thể làm …..
Vĩnh Phong nói rồi liền cho xe
phóng đi. Hiểu Đồng liếc nhìn Vĩnh Phong nhiều lần nhưng cô không thể
nào đoán ra công việc mà anh nói là gì. Nhưng nhìn vẻ mặt gian xảo của
vĩnh Phong, cô biết chắc chắc là có điều mờ ám.
Cuối cùng Vĩnh Phong chở Hiểu Đồng vào con đường quen thuộc rồi dừng lại trước một căn nhà vô cùng thân thuộc. Nhà cũ của hiểu Đồng, nơi
Vĩnh Phong đang ở.
- Sao anh lại chở em – Hiểu Đồng ngạc nhiên hỏi.
Vĩnh Phong tủm tỉm cười gian xảo, kề sát gương mặt tuấn tú của mình vào gương mặt của hiểu Đồng.
- Để em trả nợ cho anh.
Hiểu Đồng ôm một nỗi thắc mắc không biết tỏ cùng ai theo Vĩnh phong vào nhà.
Vừa vào đến nhà Vĩnh Phong đã ngã phịch lên ghế sofa, ngáp một cái dài lười biếng nói.
- Nấu cơm đi, anh đói rồi.
Hiểu Đồng lườm cậu, cô không tại sa