
Khi hiểu Đồng đi học xong đến nhà Vĩnh Phong, cậu vẫn còn đang ngủ.
cô đã dọn dẹp xong mọi thứ mà con mèo lười kia vẫn chưa chịu thức dậy,
Hiểu Đồng đàng phải mở cưa đi vào.
Nhìn gương mặt đang ngủ ngon lành kia thật là đáng yêu quá, Hiểu
Đồng không nỡ gọi dậy nhưng cô cần phải đem mền gối đi giặc. Hiểu Đồng
đến bên giường khom người xuống gọi.
- Vĩnh Phong! Anh mau dậy đi.
Một tiếng…
Hai tiếng…
………..
Vĩnh Phong vẫn không chịu mở mắt, Hiểu Đồng đành bỏ cuộc đứng thẳng
dậy định quay lưng bỏ đi nhưng một bàn tay bất ngờ nắm lấy tay cô kéo
xuống khiến Hiểu Đồng ngã xuống người Vĩnh Phong.
- Á …
Hiểu Đồng vẫn chưa kịp hiểu gì thì đã thấy mình nằm gọn trong vòng tay Vĩnh Phong. Cô đấm nhẹ vào ngực cậu.
- Vĩnh Phong đáng ghét, anh mau dậy đi.
Nụ cười ranh mãnh xuất hiện trên mặt Vĩnh Phong:
- Muốn gọi anh dậy thì phải để anh hôn môt cái.
Nói xong liền nhổm người dậy xoay người đè Hiểu Đồng xuống giường hôn lên môi cô.
Hiểu Đồng đáng thương lại tiếp tục bị con chó sói tham lam ăn thịt mà lại còn tình nguyện nữa chứ.
Rời khỏi môi Hiểu Đồng, Vĩnh phong lướt thật nhẹ lên đôi mắt đang nhắm nghiền của Hiểu Đồng, rồi trượt dài xuống mũi, trên má, trên vành tai….
Hơi thở của cậu vương khắp người của Hiểu Đồng.
Một lát sau, hiểu Đồng mới đẩy Vĩnh Phong ra, cô thẹn cả người nói:
- Anh mau đi tắm rửa đi.
Vĩnh phong nhìn gương mặt đỏ đến mang tai của hiểu Đồng liền trêu:
- Hay là em vào tắm với anh đi.
- Anh đừng có mơ.
Hiểu Đồng xấu hổ quá đành bỏ chạy ra đóng sầm cửa lại.
Vĩnh phong nhìn theo bóng dáng Hiểu Đồng rồi ngã phịch xuống giường
tận hưởng hạnh phúc ngọt ngào này. Đã lâu rồi cậu chưa từng có một ngày
hạnh phúc như thế này.
Khi Vĩnh Phong tắm rửa xong đi xuống lầu đã nghe một mùi hương thơm
lừng từ nhà bếp bay ra. Bước vào bếp thấy Hiểu Đồng đang đeo tạp dề đứng bên bếp nêm niếm món gì đó.
Vĩnh Phong bước đến ôm lấy eo Hiểu Đồng , đầu dựa vào vai cô ngửi những hương hoa trên tóc cô.
Hiểu Đồng đang cho thêm chút muối vào nồi thì bị Vĩnh phong bất ngờ
ôm từ phía sau khiến cô bỏ hết luôn phần muối còn lại vào nồi.
- Á! Tại anh mà em bỏ hết muối vào rồi. Thế nào cũng mặn cho coi.
Vĩnh Phong vờ ngạc nhiên nói:
- Mặn à! Để anh xem.
Nói rồi Vĩnh Phong lấy cái giá bên cạnh đão một vòng trong nồi rồi múc một miếng thổi nguội nếm thử.
Nếm xong cậu chắc lưỡi nói:
- Anh đâu thấy mặn đâu, ngọt lắm
Trái tim Hiểu Đồng hết lần này đến lần khác bị Vĩnh phong làm cho đập liên hồi. Cô vội kéo tayu Vĩnh Phong ra:
- Anh mau ra bàn ngồi đi, để em niêm lại, kẻo phải nhịn đói đó.
Nhưng Vĩnh Phong càng siết chặt eo Hiểu Đồng hơn nói:
- Chỉ cần em cho anh ăn một chút thì anh sẽ không thấy đói.
Trời ơi! Hiểu Đồng chỉ còn biết than với ông mà thôi. Cả người cô dựa vào bộ ngực ấm áp của Vĩnh Phong càng muốn phát hỏa.
- Ngày mai chủ nhật, em định làm gì.
- Em định đưa bé Đường vào bệnh viện thăm mẹ. rồi đi siêu thị mua ít đồ cho anh.
- Được, vậy mai anh đưa em đi.
Rồi cậu lại cuốn lấy Hiểu Đồng, dìu cô vào đoạn nhạc hạnh phúc của họ.
Nước trong nồi bắt đầu sôi lên ùng ục
Bà Du Cẩm vừa nhìn thấy gương mặt
nhỏ bé đáng yêu của đứa con gái nhỏ thì sắc mặc tươi cười. Vì thường
xuyên bị bệnh nên bà không thể tự tay chăm sóc cô con gái nhỏ của mình,
bà luôn tự dằn vặt mình vì điều này.
Bà ôm Hiểu Đường vào lòng cho thỏa nhớ mong, vuốt ve mái tóc nhỏ
nhắn của con, rồi hôn lấy hôn để. Rồi bà nhìn cô bé yêu thương hỏi:
- Bé Đường có nhớ mẹ không.
- Con nhớ mẹ lắm, sao lâu rồi mà mẹ không về nhà ngủ với con.
- Con gái của mẹ ngoan, đợi bệnh của mẹ bớt rồi, mẹ sẽ xin bác sĩ về ngủ với con chịu không?
- Dạ chịu.
Hiểu Đồng thấy mẹ và bé Đường quấn quýt với nhau thật vui vẻ, cô
cũng cảm thấy rất vui. Ước gì gia đình cô lúc nào cũng được bên nhau.
Một giọng trầm ấm vang lên sau lưng ba mẹ con.
- Hôm nay trông sắc mặt bác hình như tôt hơn rất nhiều.
Ba mẹ con quay mặt ra sau nhìn thì thấy một chàng thanh niên dáng
người cao phong nhã, khoát lên người chiếc áo blouse trắng trông như một thiên thần.
- Hữu Thiên cháu đến rồi à.
- Dạ, cháu đến từ nãy giờ nhưng thấy mẹ con bác đang vui vẻ nên không dám quấy rầy.
Hữu Thiên vừa nói vừa đưa mắt nhìn Hiểu Đồng, cô mĩm cười gật đầu chào anh. Rồi đưa mắt nhìn xuống dưới.
Hữu thiên đến bên cạnh giường đưa tay cầm lấy tờ giấy bệnh án xem xét cẩn thậnn rồi hỏi thăm bà Cẩm Du vài câu, nhưng thỉnh thoảng mắt cậu
nhìn về phía Hiểu Đồng.
Bà Du Cẩm tinh ý nhìn thấy, bà mĩm cười nói với Hiểu Đồng.
- Mấy ngày qua nhờ bác sĩ Thiên chăm sóc cho mẹ, nói chuyện giúp mẹ đỡ buồn.
Hiểu Đồng ngẩng đầu lên nhìn Hữu Thiên, đôi mắt long lanh trong suốt cuốn hút làm cho trái tim Hữu Thiên đập mạnh.
- Cám ơn anh.
Hữu Thiên nhẹ nhàng nói:
- Có gì đâu, đó là chức trách của một bác sĩ như anh phải làm mà.
Hiểu Đồng nhìn Hữu Thiên đầy cảm kích. Đôi mắt Hữu Thiên đầy phấn khởi khi Hiểu Đồng chú ý đến mình.
Hiểu Đồng và bé Đường ra về, Hữu Thiên lấy cớ nói về bệnh tình của bà Du Cẩm để tiếp tục trò chuyện với Hiểu Đồng. Cuối cùng, cậu phải luyến
tiếc nói lời từ biệt.
Hiểu Đồng dắt