Polly po-cket
Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329844

Bình chọn: 9.00/10/984 lượt.

bé Đường đi đến bên cạnh chiếc ferrari màu đỏ óng
ánh, chiếc xe quá nổi bật. Vĩnh Phong vẫn tư thế ngã người dựa lưng vào
xe đầy quyến rũ. Cậu nhìn đăm đăm về hướng Hiểu Đồng từ khi cô bước ra
khỏi cửa bệnh viện. Đứng dậy mở cửa cho hai chị em vào trong, cậu nhanh
chóng ngồi vào ghế lái.

- Anh chàng đó là ai vậy.

Biết Vĩnh Phong hỏi ai nhưng Hiểu Đồng giả vờ hỏi lại:

- Anh hỏi ai.

- Cái anh chàng mặc áo blouse đó.

- Anh ấy là bác sĩ chữa trị cho mẹ em.

- Một bác sĩ còn khá trẻ, tốt bụng đến nỗi tiễn em đến tận cửa bệnh
biện, còn nhìn em với vẻ luyến tiếc. Xem ra anh chàng bác sĩ này vẫn
chưa có bạn gái.

Hiểu Đồng hừ mũi cười:

- Nói nãy giờ thì ra có người đang ghen.

- Em có biết ghen là sao không vậy.

Vĩnh Phong vừa nói chồm đến sát mặt Hiểu Đồng định hôn cô, nhưng cô đã đưa tay chặn môi anh lại. Cô lí nhí nói:

- Đồ sói háo sắc này, trước mặt bé Đường mà anh lại định giở trò.

Vĩnh Phong liếc nhìn bé Đường một cái rồi thở dài luyến tiếc, trở về ghế của mình, lái xe chạy đi.

Cả ba đi đến một siêu thị lớn của thành phố.

Siêu thị khá đông người.

Đã lâu lắm rồi, Hiểu Đồng không dẫn bé Đường đi chơi, vừa đến siêu
thị, bé Đường liền chạy nhảy khắp nơi, thích thú nhìn nhìn ngắm ngắm mọi thứ ở đây.

Vĩnh Phong và Hiểu Đồng chậm rãi đi đến, cả hai cùng cảm thấy vui
khi nhìn bé Đường tung tăng chạy nhảy. Tay Vĩnh Phong nắm chặt lấy ta
Hiểu Đồng.

Chọn một chiếc xe đẩy, Vĩnh Phong đặt bé Đường vào trong xe, Hiểu
Đồng đi bên cạnh, trong họ như một gia đình hạnh phúc, khiến người xung
quanh phải ghen tỵ.

Vĩnh Phong để cho bé Đường tùy ý lấy món mình thích nhưng Hiểu Đồng
đã đưa mắt cảnh cáo cậu không được chiều chuộng bé Đường quá nhiều dễ
khiến con bé sinh hư.

Mặc dù Hiểu Đồng đã trả lại hết những thứ không cần thiết nhưng
Vĩnh Phong và bé Đường vẫn bỏ đầy một xe. Vĩnh Phong đùng đình bé Đường
trên cổ, còn Hiểu Đồng thì đẩy xe , làm cho những đứa trẻ cũng bắt đầu
làm loạn đòi ba chúng phải đùng đình.

Tới quầy tính tiền, chờ mãi mới tới lượt mình nhưng thấy phía sau là hai cụ già, Hiểu Đồng liền nhường cho họ tính trước.

Hai vợ chồng già trông mặt phúc hậu nhìn Hiểu Đồng và Vĩnh Phong cùng bé Đường thật hạnh phúc thì mĩm cười nói:

- Nhìn vợ chồng hai cháu có con lớn thế này mà cứ như còn son. Hai vợ chồng cháu trẻ quá.

Hiểu Đồng biết hai vợ chồng ông bà lão hiểu lầm thì ngượng ngùng
chẳng biết nói gì, nhưng Vĩnh Phong một tay bế bé Đường, một tay vòng
sang eo của Hiểu Đồng kéo cô sát về phía mình cười nói:

- Dạ vâng. Hai vợ chồng cháu cưới nhau sớm vì ba mẹ cháu muốn sớm có cháu nội để bồng.

- Ừ! Người già rồi chỉ mong được bồng cháu. Chẳng bù với mấy đứa con
của bác, đứa thì chưa lập gia đình, đứa thì chẳng chịu sanh con. Làm vợ
chồng bác thấy người ta ẵm cháu mà thèm.

Hiểu Đồng ngượng cả người khi Vĩnh Phong nói họ là vợ chồng. cậu ta
nói dối mà không thèm chớp mắt. Hiểu Đồng giơ tay ngắt eo Vĩnh Phong một cái, báo hại anh chàng phải trân mình chịu trận.

- Thôi! Chúc hai vợ chồng cháu hạnh phúc nha. Hai bác đi đây.

Nói rồi hai vợ chồng già cùng nhau đẩy xe đi. Trông họ cũng thật hạnh phúc. Hiểu Đồng cứ mãi nhìn theo bóng hai vợ chồng già.

Vĩnh Phong nắm chặt tay hiểu Đồng, kề sát tai cô nói nhỏ:

- Ngưỡng mộ à. Yên tâm đi, anh nhất định sẽ làm cho em hạnh phúc đến già như họ.

Hiểu Đồng cảm thấy trái tim ấm áp lạ kỳ.

Về đến nhà, chờ Hiểu Đồng sắp xếp đồ xong xuôi, Vĩnh Phong liền nói:

- Đến đây, anh cho em xem cái này.

- Cái gì vậy – Hiểu Đồng tò mò hỏi khi thấy bộ dạng thần bí của Vĩnh Phong.

Nhưng Vĩnh Phong không nói gì chỉ đưa tay bịt mắt Hiểu Đồng lại rồi từ từ dẫn cô đi.

Chẳng biết Vĩnh Phong dẫn Hiểu Đồng đi đâu nhưbg cô cảm giác được hương vị của gió, hương thơm của hoa….

Vĩnh Phong từ từ bỏ tay ra, trước mặt Hiểu Đồng là chiếc xích đu đực treo trên cây cổ thụ có khắc hàng chữ con yêu ba mẹ của Hiểu Đồng. Bé
Đường đang chơi đánh đu trên đó.

Chiếc xích đu mà mỗi chiều Hiểu Đồng thường chơi đùa với ba mẹ, nơi mà hạnh phuc của cô vẫn tròn vẹn.

Hiểu Đồng xúc động nghẹn ngào hỏi:

- Làm sao anh biết.

- Anh đoán.

Hiểu Đồng ôm chầm lấy Vĩnh Phong hạnh phúc. Cảm ơn anh vì đã đem ký
ức ngọt ngào về với em. Ký ức có người cha mà cô mãi mãi không bao giờ
quên.



Làm xong hết công việc nhà, Hiểu
Đồng mượn laptop của Vĩnh Phong tranh thủ làm báo cáo để đem nộp. Hiểu
Đồng để máy tính trên giường Vĩnh Phong, còn mình thì ngồi dưới nên
gạch để tất cả sách vở tài liệu ra xung quanh. Vừa tham khảo vừa đánh
máy.

Vĩnh Phong ngồi nghịch trò chơi trên máy điện thoại, dáng vẻ lạnh
lung bất cần đời. Nhưng chơi mãi cũng chán, lâu lâu khẽ liếc nhìn về
phía Hiểu Đồng, thấy cô không thèm ngó ngàng gì tới mình thì đâm ra bực
bội, nhưng cũng chẳng dám lên tiếng vì anh bị Hiểu Đồng cấm quấ rầy
trong lúc cô đang làm việc.

Vĩnh Phong liền mở tin nhắn, nhắn tin cho Hiểu Đồng. Từ xưa đến giờ Vĩnh Phong chưa bao giờ ngồi cặm cụi nhắn tin cho ai cả. Cậu thấy
chuyện này thật phiền phức, càn gì thì gọi điện nói chuyện cho rõ ràng.
Nhưng từ lúc quen với Hiểu Đồng, cậu mới biết rằng nhắn tin là một điều