Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210011

Bình chọn: 8.00/10/1001 lượt.

liếc nhìn khuôn mặt ửng hồng của Hiểu Đồng trả lời.

- Vừa nhắc thì thấy anh ấy tới. Haha ……

Hiểu Đồng cũng ngẩng đầu cùng mọi người nhìn ra cửa.

Một chàng trai chừng 26,27 tuổi, đang từ từ bước vào trên môi là một nụ cười tươi rói.

Anh ta mặc một chiếc áo da màu đen, đeo một chiếc găng tay màu đen, nhìn vào đã biết anh ta là một tay đua kiệt xuất.

Hiểu Đồng nhìn vào cái miệng đang cười, chop mũi cao cao, rồi cô nhìn vào đôi mắt của cậu ta.

Một cơn lửa giận bừng bừng bốc lên. Hiểu Đồng nắm chặt tay, cả người cô như núi hỏa diệm sơn chực phun trào.

Tuấn Minh bước vào chào mọi người, rồi quay sang nhìn Hiểu Đồng.

- Đây chắc là em dâu rồi. Chào em, rất vui được gặp em, anh là Tuấn Minh.

Cậu chìa tay ra trước mặt Hiểu Đồng nhưng ….

Bốp …..

Một cái tát tai thay cho lời chào của hiểu Đồng ngay vào mặt Tuấn Minh.

Tất cả mọi người đều sửng sốt nhìn Hiểu Đồng. Ánh mắt cô đang long lên những tia lửa dữ tợn như muốn giết người.

Hiểu Đồng vụt đứng lên nhưng tay cô vẫn còn nằm trong tay Vĩnh Phong. Cậu nắm chặt tay cô siết lại, kêu lớn.

- Hiểu Đồng.

Nhưng Hiểu Đồng giận dữ quay lại hét.

- Bỏ ra. Anh cũng chung một nhóm với anh ta. Anh cũng là đồng phạm.

Cô vùng khỏi tay Vĩnh Phong rồi bọ chạy. Chạy ngang qua Tuấn Minh
đang ôm lấy mặt sửng sốt. Nhưng Vĩnh Phong cũng nhanh nhẹn đứng dậy lao
theo. Hiểu Đồng chưa ra đến cửa đã bị Vĩnh Phong giữ lại.

Cô đẩy anh ra, rồi gào lên:

- Tránh xa tôi ra. Không được đi theo tôi nữa. Tôi chẳng thà lao đầu cho xe cáng chết còn hơn thấy mặt các người.

Rồi cô mở cửa lao ra, đóng sầm cửa lại, chạy đi ra ngoài, nước mắt
tuông trào, những ký ức tưởng chừng đã quên nay lại tràn về trong tâm
trí.

Hiểu Đồng chạy ra khỏi nhà hàng, cô bắt lấy một chiếc taxi đang chạy đến. Cô ra lệnh trong tiếng nấc:

- Làm ơn cho xe chạy đi càng nhanh càng tốt.

Tài xế taxi vội vàng đánh xe đi. Tài xế taxi là một người trung niên, ông ta liếc nhìn Hiểu Đồng qua kính chiếu hậu thấy đôi mắt cô đỏ que
long lanh ngấn lệ, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng sẽ tuôn trào.

Ông nhẹ nhàng với tay lấy hộp khăn giấy để ở phía trước chuyền ra sau cho Hiểu Đồng nhưng Hiểu Đồng lắc đầu:

- Cám ơn bác, nhưng cháu sẽ không khóc cho đến khi xóa được món nợ đó.

Món nợ! Người tài xế khá ngạc nhiên nhìn Hiểu Đồng. Một cô gái xinh
đẹp nhưng hãy còn quá trẻ chỉ độ 20 tuổi. Sao lại có một món nợ cần phải xóa, ai nợ ai, là cô nợ người ta, hay ai đó đang nợ cô.

Ông ngập ngừng nhìn Hiểu Đồng.

- Nhưng cháu cũng phải nói cho bác biết cháu muốn đi đâu.

Hiểu Đồng nghe vậy mới nhìn lại thì ra xe cô đã ra tới đường lộ nhưng bác tài chạy rất chậm. Ông không biết phải đưa cô đi đâu cả.

Hiểu Đồng hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cảm xúc lại nhưng giọng cô cũng lạc đi.

- Làm ơn cho cháu đến ………

Tiếng còi xe cứu thương cứ vang mãi trong tai của Hiểu Đồng. Cô bé
ôm chặt lấy con gấu bông của mình, đôi mắt ngây thơ đầy sợ hãi nhìn
người cha mình yêu quí đang nằm trên cái cán . Gương mặt ông Quốc Kiện
trắng bệt, đôi mắt ông nhắm ghiền lại, trên mặt ông được đặt một cái ống truyền oxi. Hới thở ông đứt quảng.

Bà Du cẩm đang ngồi bên cạnh Hiểu Đồng, gương mặt bà xanh xao, toàn
thân bà run rẩy. Bà đang nắm chặt bàn tay nhỏ bé của con gái, những giọt nước mắt rơi xuống thật xót xa. Bà không thể khóc nên lời.

- Mau lên! Bệnh nhân cần cấp cứu gấp – Một cô y tá chạy ra đón bệnh nhân hét lên.

Lặp tức một vài y tá và hộ lý chạy đến dẹp đường để cho cán xe chạy nhanh hơn. Bà Du Cẩm bế Hiểu Đồng chạy theo các y tá.

Vừa đến phòng cấp cứu, một bác sĩ đã chờ đợi sẵn sàng. Trong ấn tượng của Hiểu Đồng ông ta mặc một màu xanh lá thật ấn tượng .

Phòng cấp cứu bị đóng lại, bà Du Cẩm và Hiểu Đồng bị đẩy ra ngoài
hành lang. Bà Du cẩm vẻ mặt vô cùng đau đớn, với một người yếu đuối
như bà phải chứng kiến người chồng đang trên bờ vực thẳm khiến cho bà
gần như ngã quỵ. Bà từ từ khụy xuống, tay ôm lấy ngực, tay kia vẫn nắm
chặt bàn tay bé nhỏ của Hiểu Đồng.

Cô bé Hiểu Đồng giờ đây như một con búp bê vô cảm.Cô cứ nhìn về phòng cấp cứu, nơi người cha đang đấu tranh với tử thần để trở về với hai mẹ
con cô bé, bắt đầu cuộc sống mới.

Khoảng thời gian chờ đợi thật dài, chiếc đèn cấp cứu vẫn phát sáng,
các cô ý tá chạy ra chạy vô nhiều lần, nhưng chẳng ai có đủ thời gian
dừng lại để nói cho họ biết tình hình bên trong thế nào cả.

Bà Du cẩm cũng đã bị hút hết sức lực để có thể hỏi họ, đành bất lực nhìn họ bằng nỗi tuyệt vọng.

Thời gian cứ lắng đọng lại, đôi tay run rẩy của bà Du Cẩm cảm nhận
được sự ấm áp nhỏ nhoi truyền từ tay con gái. Bất giác quay lại ôm lấy
con gái òa khóc. Hiểu Đồng đứng đó như một khúc gỗ không có sức sống,
điều làm cho cô bé khác đi là những cái chớp mắt u sầu và một trái tim
đang đập.

Cuối cùng sự chờ đợi cũng kết thúc, đèn trong phòng cấp cứu cũng đã tắt. cánh cửa bật ra, các y bác sĩ lặng lẽ bước ra.

Lấy hết sức lực còn lại, bà Du cẩm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của hiểu Đồng đi đến bên các bác sĩ, bà nghẹn lời hỏi:

- Bác sĩ … chồng tôi….

Vị bác sĩ mệt mỏi trả lời:

- Chúng tôi rất tiếc, chị mau dẫn cháu vào gặp anh nhà


Old school Swatch Watches