
>
Chị phục
vụ lúi húi ghi chép rồi ôm quyển sổ lỉnh vào trong, vẫn còn khá shock vì danh
sách món dài ngoằng của nó =)).
- Mày
có ăn hết không đó? Sao gọi lắm món thế?
- Yên
tâm, chưa hết nhưng chắc cũng phải được 1/3.
- Ăc.
Thật là bái phục mày. Mày ăn như heo ý. Mà sao không thấy béo nhỉ?
- Ha
ha, tao mà.
Nó cười
hoan hỉ. Tình cờ liếc mắt sang bàn bên kia, bắt gặp một người…
A,
trên đời cũng lắm chuyện trùng hợp a. Đi đâu cũng gặp tên này là sao nhỉ?
Nó
xoay mặt đi, cố tình bơ hắn. Nhưng xem ra hắn đã nhìn thấy nó. Hắn nhún vai tỏ
vè không quan tâm.
“Phừng”
Một ngọn
lửa bùng cháy đang thiêu đốt dần oxi trong nhà hàng =)). Từ bé đến giờ chưa có
ai dám bơ nó cả. Mặc dù người cố tình làm bộ không quen biết đầu tiên là nó
=)). Cái “khúc gỗ” chết bằm ngáng chân nó hôm nọ đang ngồi cười nhăn nhở bên
phía bàn đối diện với một cô gái xinh đẹp, trông có vẻ hiền thục. Mà thôi, gọi
luôn là “tảng băng di động” đi. Nhìn hắn sao mắt nó thấy ngứa quá à. Cười gì mà
lắm thế? Nhưng lưu ý một chút. Thực ra hắn chỉ cười kiểu nhếch mép thôi. Vậy mà
vào mắt nó lại thành nhăn nhớ =)).
Không
hiểu sao nhìn thấy hắn với con bé bên kia, ngọn lửa trong lòng nó lại càng lúc
càng bùng cháy dữ dội, thấu tận trời xanh (ta biết tại sao đấy ='>'>~).
“Bộp”
Nó bất
giác đập mạnh tay vào bàn. My giật mình nhìn nó, đưa tay lên sờ trán mình, xong
lại sờ trán nó:
- Nhiệt
độ bình thường mà. Trời hôm nay cũng đâu nóng đến mức làm mày bị ấm đầu đâu.
- A! –
Nó giật mình hất mạnh tay My ra – Mày làm trò gì đấy? Tao không có làm sao.
- Thế
sao ngồi ngẩn ngơ thế? – Liếc mắt qua bàn đối diện – Đừng nói với tao là có đối
tượng rồi nha.
- Ặc.
Mày điên à? Cái “tảng băng di động đó” làm sao tao thích được. Không phải mẫu
người của tao.
- Nhiều
cô gái thích boy lạnh lùng mà.
-
Trong đó không có tao.
- Thôi
được rồi. Mày có biết yêu là cái quái gì đâu.
- Còn
mày thì lại yêu quá nhiều.
- Nhầm
to nha. Tao có yêu ai đâu. Chọn đại người yêu cho vui thôi. Xong thì đá “piu”
đi. Rảnh nợ.
- Ẹc.
Mày đúng là đồ tàn nhẫn.
- Ha
ha, giờ mày mới biết à. Có muộn qua không đấy?
“Cạch”
Một
đĩa thức ăn nhẹ nhàng đặt xuống. Nở nụ cười tươi tắn, chị phục vụ nhẹ nhàng:
- Xin
mời quý khách dùng bữa.
- Cảm
ơn chị!
Tay nó
ngay lập tức cầm đũa lên, gắp lia lịa, ăn không khác gì một con hổ đói =.=. Chị
phục vụ lại một lần nữa sốc toàn tập với nó. Ngoại hình là một vị tiểu thư đài
các mà ăn uống thì…=.=. Thật là không còn gì để nói.
My có
vẻ đã quen với cảnh này nên không để tâm gì, bình thản gắp thức ăn. Nhưng có một
người ở phía bên kia đang nhìn đến nỗi mắt muốn rớt ra. Nói thực lòng thì đây
là lần đầu tiên hắn bắt gặp một tiểu thư ăn uống mà không có chút câu nệ gì như
nó. Khóe miệng hắn co giật, dần dần nhếch lên thành một nụ cười nửa miệng. Môi
mấp máy hai chữ: “thú vị”.
“Phù”
Xoa
xoa cái bụng căng tròn. Nó thỏa mãn tựa người vào ghế, tay cầm ly cocktail hút
xùm xụp. Còn My vẫn đang ăn rất từ tốn, nhẹ nhàng, y hệt một vị tiểu thư đài
các. Nó sốt ruột giục:
- Ê,
nhanh lên đi. Tao ghét nhất là ngồi nhìn mày ăn đấy.
- Bình
tĩnh xem nào. Tao ăn từ tốn, chứ ai ăn như mày bao giờ. Mày xem mày đang là tâm
điểm chú ý của mọi người rồi đấy.
Nó đưa
mắt nhìn xung quanh và quả thực, nó đang ở trong tình trạng: dù bạn không cao
nhưng người khác vẫn phải…ngoái nhìn =.=.
Nó cụp
mắt xuống, mặt đỏ bứng. Từ trước đến nay, đi ăn nhà hàng đã nhiều nhưng toàn
trong phòng riêng nên thói quen của nó không có vấn đề gì. Nhưng lần này thì…
Haizzz, bực mình thật nha. Sao nó lại quên mất mình đang ngồi ăn cùng mọi người
nhỉ? Xấu hổ quá đi.
My hiểu
đầu óc nó đang nghĩ gì nên tất nhiên sẽ không thể để cô bạn thân tinh quái của
mình biến thành quả cà chua được rồi =)). Đặt đũa xuống, My vẫy phục vụ:
- Chị
ơi. Tính tiền.
- Của
quý khách là 896000 đồng.
- Dạ
em gửi chị.
Nó dúi
vào tay chị phục vụ hai tờ năm trăm rồi kéo tay My chạy biến.
- Ớ em
ơi còn tiền thừa này.
Vẫn chạy.
Không thể đứng lại được. Mọi nười “chiêm ngưỡng” thế là đủ rồi đó. Ngồi một tí
nữa chắc nó sẽ thành hòn than luôn mất =)).
“Rầm”
Ai da.
Dạo này mắt mũi của nó để ở đâu thế nhỉ? Rõ ràng mắt vẫn trên mũi, mũi vẫn trên
mặt mà =.=. Sao toàn đâm linh tinh vào người ta là thế nào?
- Xin…
Đang định
nói lời xin lỗi nhưng một giọng nói lạnh lùng đã cắt ngang lời nó:
- Lại
là cô. Nếu muốn được tôi chú ý thì cũng không phải dùng cách này đâu. Cứ mạnh bạo
làm quen có khi còn có cơ hội.
Nó ngẩng
đầu lên. Lại là “tảng băng di động” chết tiệt kia. A, cái gì? Muốn gây chú ý á?
Tên này nằm mơ giữa ban ngày à? Được đấy. Lần này nó quyết phải cho hắn biết
tay mới được. Sao lại có chuyện “ta càng nhân nhượng thì địch càng lấn tới” ở